Còn không đợi Phạm Ninh ngồi xuống, liền có thái giám hô lên:
- Bệ hạ giá lâm!
Mọi người đều đứng dậy, thiên tử Triệu Trinh từ bên hông đằng sau đi vào, ông khoát tay cười nói:
- Các vị ái khanh mời ngồi!
Mọi người lại ngồi xuống, Triệu Trinh cũng ngồi ở giường rồng phía sau, y khẽ cười nói:
- Hôm nay Phạm Tri châu báo cáo, là chuyện của Tri chính đường, trẫm chỉ là dự thính, không tham gia đặt câu hỏi, chư vị ái khanh bắt đầu đi!
Văn Ngạn Bác nhẹ nhàng ho khan một tiếng, chậm rãi nói với Phạm Ninh ngồi trên đại điện:
- Côn Châu vị trí trọng yếu, liên quan đến thành bại mở rộng biên cương hải ngoại của Đại Tống, hiện giờ lập châu đã hai năm, Tri Chính Đường cho rằng cần phải hiểu rõ tình hình cụ thể của Côn Châu, cho nên đặc biệt gọi Tri châu Phạm Ninh hồi kinh báo cáo.
Lời mở đầu nói xong, Văn Ngạn Bác lại cười nói:
- Phạm Tri châu đã giao báo cáo công tác rồi, báo cáo coi như đã hoàn thành hơn phân nửa rồi, hôm nay chủ yếu là nhằm vào những chỗ chưa rõ trong báo cáo công tác, các tướng quốc đưa ra một số câu hỏi, xin Phạm Tri châu không cần căng thẳng, cứ việc thoải mái trả lời.
Nói ra có vẻ rất dễ dàng, nhưng tất cả mọi người đều biết, đây mới là báo cáo thật sự, nếu không thông qua được chất vấn của các tướng quốc hôm nay, những ngày về sau sẽ rất khổ sở.
Văn Ngạn Bác liếc nhìn mọi người, cười hỏi:
- Vị nào bắt đầu trước?
Thông thường mà nói, người hỏi đầu tiên là tạo chiều gió, liên quan đến bầu không khí của cả báo cáo, cho nên người đầu tiên rất quan trọng.
Phú Bật giơ tay cười nói:
- Vậy để ta hỏi trước đi!
Phú Bật và Phạm Trọng Yêm quan hệ vô cùng tốt, lão tuy rằng luôn luôn cương trực không vụ lợi, nhưng chỉ cần là con người thì sẽ có tình cảm, lão ít nhiều sẽ chiếu cố một chút với Phạm Ninh, nếu lão không cố ý làm khó Phạm Ninh, vậy tướng quốc khác cũng sẽ không quá đáng quá mức.
Cho nên lão chủ động mở lời để đi đầu, Văn Ngạn Bác mặt không biểu cảm, gật đầu nói:
- Vậy thì do Phú tướng quốc bắt đầu!
Phú Bật giở báo cáo công tác ra, cười nói:
- Ta đối với phân chia ruộng đất rất có hứng thú, trên báo cáo nói, ngoại trừ mỗi hộ di dân tặng cho hai khoảnh ruộng đất, mỗi con trai trên mười bốn tuổi có thể có được ruộng rau năm mươi mẫu, con gái trên mười bốn tuổi có thể có được ruộng dâu tằm năm mươi mẫu, quyền tài sản thuộc về bản thân người đó, cho phép bán ra, ta muốn biết, vì sao Côn Châu lại bổ sung trao ruộng ngoài quy định của triều đình?
Những Tể tướng này mỗi người đều là người tinh anh, đều có thể nắm được vấn đề mấu chốt để hỏi, câu hỏi của Phú Bật vô cùng sắc bén, chính là đang chất vấn Phạm Ninh vì sao không có được sự cho phép của triều đình mà tự ý thêm vào việc nhận ruộng.
Nếu Phạm Ninh viết điểm này ở trên báo cáo, hắn đã có chuẩn bị tiếp nhận chất vấn.
Phạm Ninh không chút lo lắng nói:
- Bẩm Phú tướng công, triều đình từng có quy định, quan phủ các châu trong tình huống đặc biệt, có thể tùy theo tình hình tự mình xử lý ruộng công, có thể cho thuê, bán hoặc trao tặng lưu dân, di dân, Côn Châu ở hải ngoại xa, không thể kịp thời xin chỉ thị của triều đình, nên thuộc về tình huống đặc biệt, cho nên ti chức cho rằng, hành động trao ruộng ở Côn Châu cũng không có trái với quy định này.
Phú Bật khẽ cười nói:
- Câu hỏi này của ta thật ra chia làm hai điểm, một là căn cứ Phạm Tri châu trao ruộng là gì? Tiếp theo là vì sao lại phải bổ sung trao ruộng? Ngươi vừa mới trả lời điều thứ nhất, ta có thể đồng ý, Côn Châu thêm vào trao ruộng quả thật không có trái quy định, nhưng ta hy vọng ngươi có thể trả lời điều thứ hai, tại sao phải trao thêm ruộng? Chẳng lẽ hai khoảnh ruộng đất đối với di dân còn chưa đủ sao?
Phạm Ninh hơi cúi người nói:
- Khởi bẩm Phú tướng quốc, ruộng đất phân chia cho di dân thật ra là liền thành một mảnh, thích hợp gieo trồng lúa mì liên tiếp, nếu mỗi hộ nông dân đã trồng lương thực trong ruộng đất của mình, lại trồng rau quả, cây dâu tằm, toàn bộ ruộng lúa mì sẽ trở nên lộn xộn tan tành, tưới tiêu, thu hoạch đều không thuận tiện, cho nên ti chức đồng thời phân chia ruộng đất, ngoài ra còn trao tặng ruộng rau và ruộng dâu tằm ở chỗ khác, cũng là thứ cuộc sống bọn họ cần.
- Nhưng ngươi có thể cấp ít ruộng, đem ruộng rau và ruộng dâu tằm tính vào trong hạn mức hai khoảnh đất.
Phạm Ninh im lặng một lúc rồi nói:
- Côn Châu đất rộng người thưa, để hoang lãng phí, không bằng trao tặng cho dân chúng, coi như là sử dụng hết đất đai, huống hồ bọn họ tự mình khai khẩn đất hoang trồng rau, mười năm sau, đất đai vẫn giống như cũ, còn không bằng do quan phủ lấy làm ân huệ, đây là suy nghĩ của ti chức.
Phú Bật gật đầu cười nói:
- Phạm Tri châu lòng mang nỗi khổ của dân chúng, làm rất tốt, ta hoàn toàn đồng ý, câu hỏi khác ta không có.
Văn Ngạn Bác lại nhìn mọi người một lượt:
- Tiếp theo vị nào tiếp tục hỏi?
Ông ta thấy không có người trả lời, liền nói với Phạm Ninh:
- Vậy để ta hỏi một câu, là về chuyện kỹ viện, cá nhân ta cảm thấy, quan phủ trước hết xây dựng kỹ quán ở Côn Châu, rất mất thể thống, điểm này ta không thể chấp nhận, có thể mời Phạm Tri châu giải thích một chút không?
Phạm Ninh khẽ mỉm cười:
- Đầu tiên ta muốn sửa lại cách nói của Văn tướng công, quan phủ chưa bao giờ xây dựng kỹ quán ở Côn Châu, ý của ta là nói, Côn Châu có ba kỹ quán, nhưng không phải do quan phủ mở, đều là thương nhân Trường Kỳ Tống triều phát hiện cơ hội buôn bán, không riêng kỹ quán, còn có quán rượu và tiệm tạp hóa cũng đồng thời mở ra, đều là do bọn họ tự mở, không liên quan tới quan phủ.
- Nhưng cũng là quan phủ khích lệ đúng hay không?
Văn Ngạn Bác đối với câu trả lời của Phạm Ninh cũng không hài lòng.
Phạm Ninh ở trong báo cáo cũng không có nói tới chuyện kỹ quán, Văn Ngạn Bác rõ ràng là từ đường nào đó mà có được tin tức này.
Phạm Ninh biết chỉ cần dùng một câu hành động thương nghiệp là có thể trả lời câu hỏi của Văn Ngạn Bác, nhưng nhất định sẽ để lại ảnh hưởng không tốt đến báo cáo của hắn, dù sao kỹ viện không nên để lộ ra, câu hỏi của Văn Ngạn Bác đại biểu cho cách nghĩ của một bộ phận lớn quan viên.
Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Quan phủ Côn Châu chưa bao giờ khích lệ xây dựng kỹ viện, từ khi mới bắt đầu xuất hiện ba quán, đến hiện giờ sau hai năm vẫn chỉ có ba quán như trước, từ đó có thể thấy được thái độ của quan phủ, quan phủ Côn Châu chỉ là lắng nghe ý kiến, cũng không phản đối các thương nhân xây dựng kỹ viện.
- Lý do lắng nghe ý kiến là gì?
Văn Ngạn Bác tiếp tục hỏi.
- Bẩm Văn tướng quốc, trên phương diện này có hai nguyên nhân, một là phong tục của nước Nhật Bản, nước Nhật Bản phong tục tình dục mạnh mẽ, bất kể ở nơi nào đều có thể tìm được kỹ viện, đương nhiên, Côn Châu là lãnh thổ của Đại Tống, không liên quan tới Nhật Bản, chỉ là những thương nhân Trường Kỳ buôn bán ở Nhật Bản, ít nhiều gì đều tiếp thu phong tục của Nhật Bản, đây là một phương diện, nhưng cũng không phải nguyên nhân chính.