Minh Nhân mời Cao Tuân Phủ ngồi xuống, áy náy cười nói:
- Chờ một chút phải tiếp khách, không thể uống rượu, lấy trà thay rượu đi.
- Được! Ta uống rượu, lão đệ tùy ý.
Hai người uống một ly, Cao Tuân Phủ trầm ngâm hỏi:
- Không dối gạt lão đệ, Cao gia cũng chuẩn bị khai thác mỏ Côn Châu, đã xin Quặng Giám Ty cho phép, nhưng chúng ta đối với Côn Châu không biết gì cả, Minh Nhân lão đệ có thể giới thiệu cho ta chút tình huống tài nguyên khoáng sản vàng bạc Côn Châu không?
Nếu là mười ngày trước Cao Tuân Phủ hỏi chuyện này, nhất định sẽ khiến Minh Nhân cảnh giác, tiếp đó nói lời mập mờ, không chịu nói rõ, nhưng mà ba ngày trước Chu Nguyên Phủ cùng Minh Nhân đã nói chuyện, Chu gia cũng chuẩn bị ở trên ruộng vàng của bọn họ khai thác vàng rồi, có chỗ dựa Chu gia, những gia tộc khác không cách nào loại trừ anh em bọn họ, Minh Nhân cũng không có nỗi lo về sau, nói với Cao Tuân Phủ cũng không sao.
Minh Nhân cười nói:
- Côn Châu cũng không thể nói là mỏ vàng bạc, Côn Châu nói là ruộng vàng mỏ bạc thì đúng hơn, hàm lượng nguyên tố trong quặng mỏ bạc Côn Châu rất cao, một khu mỏ sinh ra bạc ta xem ít nhất hàng năm năm trăm ngàn lượng trở lên, vàng chủ yếu là vàng vụn, lắng đọng ở trong lòng sông, nếu như tìm được con sông vàng có hàm lượng cao, vậy thì phát tài lớn rồi.
- Vậy có phải trước cần thăm dò mỏ sau đó mới có thể khai thác?
- Đó là dĩ nhiên, bây giờ Tào gia bắt đầu dò mỏ, nhưng mà mục tiêu của bọn họ là mỏ bạc, cũng không liên quan đến ruộng vàng, không biết Cao gia hứng thú là vàng hay vẫn là bạc?
Cao Tuân Phủ cười khổ một tiếng nói:
- Không dối gạt lão đệ, chúng ta đối với Côn Châu vẫn không biết gì cả, cũng không biết nên đào vàng hay đào bạc, chúng ta xin Quặng Giám Ty là mỏ vàng bạc, cụ thể khai thác phải xin châu phủ, cho nên trước mong lão đệ chỉ bảo.
Minh Nhân dĩ nhiên không hy vọng Cao gia tranh giành quyền lợi ruộng vàng của bọn họ, cậu hạ thấp giọng nói với Cao Tuân Phủ:
- Mặt đông Côn Châu có một con sông, ta cùng hai người huynh đệ lúc ấy đào vàng một ngày, đào được hơn một cân vàng vụn, khối lớn nhất to như hột đào.
Ánh mắt Cao Tuân Phủ nhất thời trợn tròn, hai người một ngày đào được một cân vàng vụn, này.... Điều này sao có thể?
- Lời này của lão đệ là thật?
Minh Nhân hừ một tiếng.
- Người khác ta cũng không chịu nói, bá phụ là cha vợ quận vương điện hạ, chúng ta cùng quận vương giao tình sâu đậm, nhìn ở trên quan hệ này ta mới nói bí mật cho ngài.
Cao Tuân Phủ hưng phấn liên tục xoa tay.
- Minh Nhân lão đệ, chuyện trọng đại, ta cũng phải về báo với gia tộc, lão đệ có thể cho ta một bằng chứng hay không, thật là ngại quá.
Minh Nhân nghĩ đến Cao gia ngày hôm qua đưa tới ba ngàn lượng bạc, Phạm Ninh nhận, lại nghĩ đến Phạm Ninh cùng Chu lão gia tử cũng đặt tiền đồ nơi Triệu Tông Thực, mình làm cá thuận nước giong thuyền cũng không sao.
Nghĩ tới đây, Minh Nhân cười nói:
- Vậy Cao bá phụ hãy cùng ta vào trong phủ Phạm Ninh một chút, ta có một tấm bản đồ có thể đưa cho Cao gia.
Cao Tuân Phủ vui mừng khôn xiết, có bản đồ, bọn họ bớt đi ít nhất thời gian nửa năm dò mỏ, giành được tiên cơ rồi.
- Vậy thì làm phiền lão đệ.
Hai người rời khỏi quán rượu, đi tới trong phủ Phạm Ninh, lúc này các tân khách trên căn bản đều đã đến, Phạm Thiết Qua đang chỉ huy thủ hạ thu thập cửa và bàn ghế, y thấy con trai trở lại, liền nói:
- Đã ăn xong rồi sao?
- Gần xong ạ, Cao bá phụ tìm con có chút việc.
Phạm Thiết Qua nhìn thấy Cao Tuân Phủ sau lưng, liền vội vàng tiến lên chào hỏi, Cao Tuân Phủ chỉ chỉ Minh Nhân cười nói:
- Lệnh lang tấm lòng nhân hậu, là Phạm viên ngoại có phúc.
Phạm Thiết Qua cười khổ.
- Hai tên bọn nó ăn chơi ở Côn Châu không trở về nhà, ta cùng mẹ bọn chúng ngày đêm lo lắng đề phòng, quan lớn người đừng khen bọn chúng nữa.
- Đâu có? Nam nhi chí ở bốn phương, tương lai lệnh lang thành tựu không có giới hạn, ta có thể nhìn thấy được.
- Đa tạ quan nhân nói tốt, hai người đi đi! Ta đi thu xếp ở cổng trước đã, lát nữa phải đi đón dâu.
Cao Tuân Phủ cáo lỗi, đi theo Minh Nhân vào phủ, đi về phía Thúy Vân Lâu.
Phạm Ninh trước mắt ở phòng bên trái lầu một, cùng lầu hai giống nhau, đại sảnh lầu một chừng cũng có bốn căn nhà, trước kia dùng để chất đống đồ lặt vặt, bây giờ dọn dẹp đi, bên trái coi như phòng chuẩn bị người mới, bốn gian phòng bên phải chính là phòng nghỉ ngơi của khách nam.
Phạm Ninh là chú rể, bên ngoài các loại tiếp đãi không liên quan đến hắn, hắn chỉ phụ trách rước dâu cùng bái đường, lúc này, Phạm Ninh đang một thân một mình ngồi ở trong phòng ăn cơm trưa, mấy người phụ trách hóa trang, lễ nghi cũng đi ra ăn cơm, gian phòng rộng rãi trở nên trống trải.
- Sao chỉ có một mình đệ, những người khác đâu?
Phía sau truyền tới tiếng của Minh Nhân.
Phạm Ninh nhìn qua phía sau cậu, cười nói:
- Bọn họ đi ra ngoài ăn cơm trưa, huynh đã ăn xong rồi sao?
- Chưa xong, huynh đến lấy đồ.
Minh Nhân nhanh chóng liếc mắt về phía Cao Tuân Phủ đứng ở ngoài cửa, tiến lên hai bước thấp giọng nói:
- Chu lão gia tử để cho huynh trò chuyện cùng Cao gia, đệ xem làm sao giúp?
- Bên ngoài là Cao Tuân Phủ?
Phạm Ninh hỏi.
Minh Nhân gật đầu, Phạm Ninh đứng dậy đi tới cửa, thấy Cao Tuân Phủ đang do dự có đi vào hay không, ôm quyền cười nói:
- Cao thế bá mời vào nói chuyện.
- Phòng chú rể ta đi vào có tiện không?
- Buổi trưa không sao, mời vào ngồi.
- Vậy làm phiền rồi.
Cao Tuân Phủ đương nhiên nguyện ý nói chuyện cùng Phạm Ninh, suy cho cùng Phạm Ninh còn đảm nhiệm Tri châu Côn Châu hai năm nữa, kết cấu Côn Châu cơ bản ở quyết định bổ nhiệm của hắn.
Cao Tuân Phủ đi tới ngồi xuống, Phạm Ninh rót cho hắn ta ly trà, cười hỏi:
- Nghe nói Cao gia cũng có ý đi Côn Châu phát triển?
- Đúng vậy! Tào gia đi Côn Châu, phát triển rất tốt, Tào gia nhiều lần khuyên bảo, nội bộ chúng ta thương nghị qua, cũng quyết định đi Côn Châu phát triển, chuyện này gia tộc quyết định để ta tới làm chủ.
Cao Tuân Phủ mặc dù ở trong năm huynh đệ đứng hàng thứ ba, nhưng vợ y là tỷ tỷ của Tào hoàng hậu, khiến cho địa vị y ở Cao gia hết sức quan trọng, ngay cả mấy thúc phụ cũng kém hơn y.
Phạm Ninh gật đầu lại hỏi:
- Lệnh lang Cao Sĩ Lâm bây giờ đảm nhiệm chức gì?
- Nó ở trong cung đảm nhiệm thị vệ, ta định để cho nó đi Côn Châu một chuyến.
Phạm Ninh cười nói:
- Nếu như là Sĩ Lâm huynh đi Côn Châu, có thể cùng Minh Nhân hợp tác.
Cao Tuân Phủ ngẩn ra.
- Ta không hiểu ý Phạm tri châu.
- Dù cùng là ruộng vàng cũng có phân chia mỏ giàu và mỏ quặng nghèo, trước mắt tốt nhất là một ruộng vàng nằm ở tây bắc Côn Châu, do Chu gia dò được chỗ ruộng vàng này, ý ta là nói, nếu như Sĩ Lâm huynh phụ trách thay Cao gia đào mỏ ở Côn Châu, ta có thể khuyên nhủ Chu gia, để cho Cao gia cũng được chia một phần.
Minh Nhân khẩn trương, đó là ruộng vàng bọn họ phát hiện, làm sao có thể để cho người khác nhúng tay vào?