Cậu liên tục nháy mắt hướng Phạm Ninh, Phạm Ninh coi như không nhìn thấy.
Cao Tuân Phủ trầm tư nói:
- Mới vừa rồi Minh Nhân lão đệ nói với ta, một con sông ở phía đông, anh em bọn họ một ngày đào được một cân vàng vụn, đây quả thực không tưởng tượng nổi.
- Ta có thể làm chứng Minh Nhân không nói láo, nhưng so với tây bắc lượng vàng vụn của con sông này còn kém xa.
Cao Tuân Phủ nhất thời bừng tỉnh, mặc dù mỗi ngày sản xuất một cân là không thể tưởng tượng được, nhưng Minh Nhân vẫn coi thường, chỉ có thể nói rõ vàng vụn của con sông kia sản lượng cao hơn, Cao Tuân Phủ nhất thời ngứa ngáy khó nhịn trong lòng.
Đồng thời hắn ta cũng biết, Phạm Ninh không hề qua mặt Cao gia, mà cho mình thể diện, nói đúng hơn là cho con rể mình mặt mũi, cho nên mới đáp ứng để cho Cao gia chia một phần, hắn ta vội vàng nói:
- Ta có thể để cho Sĩ Lâm đi Côn Châu đào mỏ ba năm.
Phạm Ninh gật đầu.
- Vậy thì mời thế bá mau sớm chuẩn bị đi! Chu gia bên kia ta sẽ thuyết phục bọn họ.
Cao Tuân Phủ không để ý tới bản đồ của Minh Nhân, vội vã xin từ biệt, hắn ta lòng như lửa đốt, phải lập tức phái người đi tìm con trai Cao Sĩ Lâm mới được.
Cao Tuân Phủ vừa đi, Minh Nhân liền vội nói:
- Đệ làm sao có thể để cho Cao gia nhúng tay vào con sông kia?
Phạm Ninh nhìn cậu, nhàn nhạt nói:
- Các huynh muốn độc chiếm con sông kia là không thực tế, đệ nói với huynh, Tào gia cũng nhìn trúng con sông kia, đệ đã phê chuẩn, Cao gia nhúng vào cũng là tất nhiên, nếu như huynh muốn độc chiếm, chỉ sợ các huynh coi như ăn được trong miệng cũng không nuốt trôi, chớ coi người khác là kẻ ngốc, nếu đệ không để cho hai nhà Tào Cao nhúng vào, trừ phi đệ không cưới Chu Bội, nếu không đệ trốn không thoát tội danh mưu tính tư lợi, trước đệ để các huynh lấy danh nghĩa Chu gia tới xin, bởi vì Chu gia còn là người ngoài, bây giờ không phải nữa rồi, cho nên, chỉ có Tào gia cùng Cao gia gia nhập, đệ mới có thể khai báo với triều đình, sau này tư nhân khai thác ruộng vàng chỉ có thể tới con sông đó, chỗ khác đệ cũng không phê chuẩn, huynh hiểu không?
Minh Nhân thở dài.
- Hiểu thì hiểu, nhưng phải chia một phần cho người khác, trong lòng không cam chịu.
Phạm Ninh lại cười nói:
- Các huynh đào vàng hơn một năm, tổng cộng khai thác chiều dài đường sông bao nhiêu?
- Chừng một dặm.
- Con sông kia dài hai trăm dặm, các huynh có thể ăn hết toàn bộ? Coi như Chu gia gia nhập, cũng chỉ có thể liên quan một số rất nhỏ thôi! Tào gia cùng Cao gia đi vùng trung du đào vàng, sao lại không thể?
Bước tiếp theo trong kế hoạch của Phạm Ninh là đem vàng vụn trong con sông kia chia làm mười khúc khai thác vàng, trong đó phía trên ba khúc, trung du bốn khúc, hạ lưu ba khúc, trước mắt Minh Nhân Minh Lễ chính là ở trên thượng lưu khai thác vàng, ba mươi dặm thượng nguồn có hàm lượng vàng vụn cao nhất, Chu gia cũng chuẩn bị tiến vào thượng lưu, như vậy ba khúc sông ở phía trên đều số định mức cho Chu gia, Minh Nhân cùng Minh Lễ, Cao gia cùng Tào gia gia nhập vào, Phạm Ninh định đem hai khúc trung du cho bọn họ, hai khúc dòng sông này đến sáu mươi dặm, từ khoảng cách mà nói, Chu, Tào, Cao ba nhà đều là giống nhau.
Phạm Ninh nói với Minh Nhân:
- Đệ sở dĩ chỉ rõ muốn Cao Sĩ Lâm đi là vì một khi Triệu Tông Thực lên ngôi, tỷ tỷ hắn ta Cao Thao Thao chính là hoàng hậu, quan hệ này bây giờ huynh không lôi kéo tốt, sau này muốn lôi kéo cũng không có cơ hội, Cao Sĩ Lâm tuổi tác cùng các huynh không quá xa, hắn ta đi Côn Châu, các huynh muốn cùng hắn ta trở thành hợp ý nhau, đây đối với tiền đồ Phạm gia vô cùng quan trọng, huynh hiểu không?
Minh Nhân cúi đầu lẩm bẩm.
- Chỉ sợ là một nha nội ngang ngược.
- Hắn ta không như vậy đâu, người này rất khiêm tốn biết điều, hắn ta sẽ tới ngay thôi, ngay bây giờ huynh đi chiêu đãi hắn ta thật tốt, làm quen trước, sau này cùng đi Côn Châu.
Minh Nhân gật đầu.
- Huynh hiểu rồi!
Cao Sĩ Lâm là con trai duy nhất của Cao Tuân Phủ, chừng hai mươi tuổi, dáng người không cao, dung mạo tuấn tú, y thuộc loại thanh tú nho nhã, võ nghệ không giỏi, đi học cũng rất tệ, y thích nghịch các loại dụng cụ nhạc khí và đá, dựa theo lệ thường Đại Tống, loại con em thế gia có chiến công như y đều là bắt đầu từ thị vệ, năm ngoái Cao Sĩ Lâm vào cung làm thị vệ.
Nhưng mà bản thân y không thích công việc vô tích sự này, bọn thị vệ sau khi hoàn thành công việc tụ tập một chỗ chọi gà hoặc là cưỡi ngựa, hay uống rượu chơi gái, Cao Sĩ Lâm cũng không thích, cho nên nghe cha nói chuẩn bị để cho y ra đi Côn Châu ba năm, y rất vui mừng, cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp thị vệ vô tích sự.
- Sĩ Lâm, cha giới thiệu với con, vị này là Phạm Minh Nhân, huynh trưởng của Phạm tri châu, nhóm đầu tiên đi Côn Châu.
Cao Tuân Phủ kéo con trai đến trước chỗ ngồi Minh Nhân, giới thiệu Minh Nhân với y.
Cao Sĩ Lâm nhìn qua Minh Nhân nghi ngờ nói:
- Huynh có một anh em dáng dấp giống nhau phải không?
- Huynh nói đến đệ đệ của ta Minh Lễ, tại sao huynh biết chúng ta?
Minh Nhân tò mò hỏi.
Cao Sĩ Lâm cười nói:
- Huynh quên rồi sao? Năm ngoái ta đi Kỳ Thạch quán mua đồi mồi của các huynh, huynh mở giá trên trời cho ta, ta còn mắng huynh là gian thương.
Minh Nhân có chút ấn tượng rồi, cậu gãi đầu ngượng ngùng nói:
- Hồi đó không biết Sĩ Lâm huynh, ta giá thấp bán cho bạn, giá cao bán cho khách, bây giờ Sĩ Lâm huynh đến tiệm, ta một phân tiền cũng không lấy, tặng huynh một khối luôn.
Nếu là Chu Nguyên Phủ nghe được câu này, nhất định sẽ tức hộc máu, hai tên tiểu tử thúi này giá thấp bán cho bạn lúc nào chứ? Cho tới bây giờ đều là bẫy được phát nào hay phát đó.
Cao Sĩ Lâm cười nói:
- Lần đó trên người ta không đủ tiền, cuối cùng cũng không mua, sau này đi Côn Châu, mong rằng hiền đệ giới thiệu cho ta một con đường, để ta mua được hàng hóa tốt của người Côn tộc.
Minh Nhân cười ha ha, ngón tay chỉ Cao Sĩ Lâm nói:
- Đám người Côn tộc kia tinh giống như con khỉ, bây giờ huynh đi mua đồ của bọn họ, sẽ phát hiện ta rất có lương tâm, nhưng mà đạo cao một thước, ma cao một trượng, ta biết bọn họ thiếu cái gì, bảo đảm để cho huynh hài lòng trở về.
Cao Sĩ Lâm mừng rỡ.
- Vậy làm phiền hiền đệ rồi.
- Nào! Chúng ta uống một ly, ta nói với huynh những việc chú ý khi ra biển.
Hai người ăn uống vừa nói vừa cười, Cao Tuân Phủ thấy con trai cùng Minh Nhân rất hòa hợp, không quấy rầy bọn họ, lặng lẽ đi ra ngoài.
...
Thời gian dần đến buổi chiều, Phạm Thiết Qua vội vã chạy vào quán rượu, gấp giọng hỏi:
- Minh Nhân đâu, ai nhìn thấy nó không?
Có người chỉ góc, Phạm Thiết Qua chạy nhanh tới, nhất thời giận đến không ngừng giậm chân, chỉ thấy Minh Nhân uống say bí tỉ, đang cùng một người trẻ tuổi khác mời rượu nhau.
- Ngươi tên tiểu tử thúi này, ta phải đánh chết ngươi!
Phạm Thiết Qua giận đến đi khắp nơi tìm cây gậy, một người khách liền vội vàng kéo y lại.
- Phạm viên ngoại, ông làm gì vậy?