Phạm Thiết Qua giận đến đỏ mắt lên.
- Bây giờ đội ngũ rước dâu sắp lên đường, còn thiếu phù rể là nó, ngài nhìn nó như vậy, làm lỡ đại sự rồi.
- Phạm viên ngoại, đánh cậu ấy cũng vô ích, không bằng nhanh chóng đổi người khác.
- Đúng! Đúng! Mau đổi người khác.
Phạm Thiết Qua gấp đến độ xoay tròn.
- Đổi ai thì tốt đây?
Người tuổi trẻ mặc dù không ít, nhưng phần lớn đã uống rượu, không thể làm phù rể, y bỗng nhiên nhìn thấy Lục Hữu Vi ngồi ở cửa, hình như Lục Hữu Vi không uống rượu.
Y lập tức chạy lên kéo Lục Hữu Vi.
- Tiểu Lục, mau cùng ta đi, làm phù rể cho A Ninh.
Lục Hữu Vi sợ hết hồn, xua tay liên tục.
- Phạm nhị thúc, cháu không được đâu.
- Có cái gì không được, dù sao cháu cũng chưa lập gia đình, bây giờ là khẩn cấp, coi như nhị thúc cầu xin cháu.
Nói xong, y bất kể Lục Hữu Vi có nguyện ý hay không, dắt hắn ta chạy ra ngoài, Lục Hữu Vi không biết làm sao, chỉ đành phải lảo đảo đi theo Phạm Thiết Qua chạy vào trong phủ Phạm Ninh.
Đội ngũ rước dâu đã chuẩn bị xong, Phạm Ninh cưỡi trên một con ngựa trắng, đầu đội khăn chít đầu la hoa, người mặc áo cưới đỏ thẫm, chân đi ủng da, eo buộc đai da, mặt thoa lớp phấn mỏng, nhìn đặc biệt có sức sống.
Ban nhạc đi theo phía sau, mấy chục tên sai vặt gánh rương cưới có chim nhạn buộc lụa đỏ, biểu thị lễ vật ăn hỏi rước dâu, trên thực tế cái rương đều là trống không, cũng là một loại nghi thức mà thôi.
Nhưng đồ cần thiết vẫn phải có, chủ yếu là bình hoa, đèn đuốc, hương quả, sa la rửa mặt, chiếu đài, hộp trang (quần áo tư trang của cô dâu), rương quần, hộp quần áo, ô mát mẻ vân vân đủ các loại vật phầm.
Ở giữa là tám người khiêng kiệu cưới, cô dâu cùng nha hoàn thiếp thân sẽ ngồi bên trong.
Mọi việc đầy đủ, nhưng phù rể phụ trách dắt ngựa không thấy bóng dáng, Phạm Thiết Chu cũng gấp gáp, giờ lành sắp đến, phải lên đường, Minh Nhân sao còn chưa tới?
Lúc này, Phạm Thiết Qua thở hồng hộc chạy tới, luôn miệng nói:
- Thật xin lỗi các vị, tên khốn kia nhà ta uống say, chỉ có thể tạm thời kéo đến một phù rể, A Ninh, Tiểu Lục có thể được chứ.
Phạm Ninh dở khóc dở cười, lại kéo Lục Hữu Vi tới, hắn gật gật đầu nói:
- Làm phiền Hữu Vi rồi.
Phạm Thiết Chu lại không hài lòng lắm, Lục Hữu Vi thường tới nhà ông, ông hiểu rất rõ, tiểu tử này nhát gan hướng nội, miệng lưỡi vụng về, mà phù rể quan trọng nhất là miệng lưỡi lợi hại, để cho Lục Hữu Vi làm phù rể thật có cảm giác không trâu bắt chó đi cày.
Nhưng Phạm Thiết Chu cũng không nói gì, bây giờ phản đối, sẽ chỉ khiến cho mọi người không vui, ông vội vàng nói:
- Mau thay quần áo, lên đường.
Hai tên sai vặt bên cạnh đem cát phục phù rể cho Lục Hữu Vi mặc lên, phù rể dĩ nhiên cũng phải mặc cát phục, nhưng không thể lấn át vai chính của chú rể, cho nên quần áo phù rể so với chú rể màu sắc trầm hơn nhiều, đội lên mũ vuông, hơn nữa tác dụng phù rể là dẫn lễ, hắn ta không thể cưỡi ngựa, chỉ có thể dắt ngựa chú rể, đi bộ ở một bên.
Lục Hữu Vi mới nắm dây cương, đã có người hô to:
- Giờ lành đã đến, lên đường!
'Đùng đoàng! ' bên cạnh cửa phủ nổi lên tiếng pháo, ban nhạc thổi kèn vang lên, khua chiêng gõ trống trong tiếng vui mừng, đội ngũ lên đường, hai bên đường lớn bách tính đứng đầy đường xem náo nhiệt, lúc này mấy đại thẩm bỗng nhiên nhận ra hắn, kích động thét chói tai hô to.
- Đây là Phạm thần đồng đi đón dâu.
Phạm Ninh chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh, mình lớn bao nhiêu rồi, còn là thần đồng gì nữa.
Nhưng trên mặt hắn không thể không nặn ra một nụ cười, vẫy tay hướng mấy bà bác đại thẩm hỏi thăm kích động đến hét to, mình khó khăn lắm mới có người hâm mộ, lại là mấy đại thẩm!
Đội ngũ rước dâu diễn tấu sáo và trống, đi gần nửa giờ, rốt cuộc thấy Chu phủ, lúc này, Lục Hữu Vi bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, thấp giọng hỏi Phạm Ninh.
- Sư huynh, đệ phải làm gì?
Ánh mắt Phạm Ninh cũng trợn to.
- Đệ là phù rể, đệ không biết sao?
- Đệ là tạm thời bị đi làm lính, nào biết quy củ gì đâu?
Phạm Ninh âm thầm kêu khổ, chiều hôm qua người điều khiển chương trình huấn luyện Minh Nhân cả buổi chiều, mình cũng lười nghe, lần này kết cục thảm hại rồi.
Phạm Ninh bỗng nhiên quay đầu, ngoắc ngoắc tay hướng ông cậu Trương Bình phía sau, Trương Bình phụ trách mở cửa hàng tiền cho con em Chu gia, cũng đi theo đội ngũ, hắn ta vội vàng chạy lên hỏi:
- A Ninh, sao thế?
- Minh Nhân không tới, Hữu Vi cũng không hiểu quy củ phù rể, chúng ta đến cửa nhà gái phải làm thế nào?
Trương Bình dở khóc dở cười, hắn ta vẫn là lần đầu tiên nghe nói, đến cửa nhà gái không biết nên làm gì?
Cũng may hắn ta ở quê hương lúc còn trẻ từng làm phù rể mấy lần, cũng có kinh nghiệm.
- Ước chừng tập quán kinh thành và quê nhà cũng không khác nhau mấy, đầu tiên là gọi cửa, ta tới chỉ huy, Tiểu Lục nghe theo ta là được.
Lục Hữu Vi vội vàng nói:
- Vậy cậu đến gọi cửa thì được rồi.
- Nói bậy! Việc của phù rể người khác không thể làm hộ, đợi một lát ta dạy ngươi gọi cửa thế nào.
Lục Hữu Vi khẩn trương đến hai chân phát run, nhắm mắt đi về phía trước.
Lúc này, phía trước tiếng pháo lớn dần, trước cửa Chu phủ pháo nổi lên, trong lúc nhất thời khói mịt mù, một đoàn trẻ nít tung tăng chạy tới đòi tiền mừng, hai tên gia đinh lập tức nhanh chóng đem tiền đồng từng bó lớn rải cho bọn trẻ, trong lúc nhất thời, bọn nhỏ cướp đoạt thành một hàng.
Đội ngũ đi tới trước cửa Chu phủ, cửa khóa chặt, Trương Bình vội vã nói với Lục Hữu Vi:
- Ngươi mau chóng đi đọc thơ báo cửa.
Lục Hữu Vi mắt choáng váng.
- Phải đọc thơ gì?
- Đọc thơ báo cửa phổ biến nhất! Ngươi không biết sao?
Lục Hữu Vi lắc đầu giống như trống bỏi, Trương Bình giận đến hung hăng trừng mắt với hắn ta, chỉ đành phải nói mấy câu ở bên tai hắn ta.
- Nhớ chưa?
Cũng may Lục Hữu Vi là thái học sinh, trí nhớ rất tốt, không giống Minh Nhân, người điều khiển chương trình dạy hắn bảy tám lần cũng không nhớ, làm người ta giận đến muốn treo cổ.
Lục Hữu Vi gật đầu, hai chân run lập cập, nơm nớp lo sợ đi lên trước, giống như con cừu cao giọng hô:
- Chú rể... Phạm... Phạm Ninh tới nghênh hôn, vạn cầu... cầu mở cửa!
Trương Bình chân mày nhăn lại, Phạm Ninh cũng không nghe nổi nữa, đây quả thực là ăn mày xin cơm.
- Hữu Vi, ngươi có khí phách chút, cũng không phải là ngươi lập gia đình, ngươi sợ cái gì?
Lục Hữu Vi gật đầu, âm thầm đọc hai tiếng, 'Không phải ta lập gia đình! Không phải ta lập gia đình! '
Hắn ta hít một hơi thật sâu, cao giọng đọc thơ:
- Cao ốc bức rèm treo móc ngọc, xe xịn ngựa tốt đến cửa rồi, hoa hồng lợi nhuận thưởng thật lớn, giàu sang phú quý quá trăm thu.
Đây là thơ rước dâu lưu hành nhất Đại Tống, hầu như nhà nhà lấy vợ rước dâu đều đọc, giống như 'vừng ơi mở cửa ra' vậy.
Lục Hữu Vi vừa đọc xong, cửa Chu phủ két một tiếng mở ra.
Cửa lớn mở ra, bên trong mấy chục nam nữ trẻ tuổi xông ra, đều là huynh đệ tỷ muội của Chu Bội, bọn họ từng người chìa tay ra, trên mặt cười như nở hoa.