- Tiền lì xì đâu?
- Có! Có!
Sau đó là Trương Bình ra sân, sau lưng gã là một cái bao lớn nặng, bên trong có hơn trăm cái phong bao giấy đỏ, trong từng cái phong bao là một thỏi bạc nặng năm lạng.
Bước này là quan trọng nhất, Trương Bình hô:
- Mỗi người hai cái, chuyện vui cùng đến!
Bạc nặng trịch phát ra, mỗi người đều tươi cười rạng rỡ, Chu gia gia giáo rất nghiêm, mỗi người trong tộc tuổi vị thành niên, bất kể nam nữ, mỗi người mỗi tháng cũng chỉ có hai mươi quan tiền, cho nên được mười lượng bạc, mọi người đều mở cờ trong bụng, cùng nhau hô lớn:
- Cô gia vào cửa rồi!
Thực tế bây giờ vẫn phải gọi là chuẩn cô gia*, nhưng bạc đã tới tay, chữ "chuẩn" liền bỏ đi rồi, đây đúng là tiếng nịnh bợ.
* Chuẩn cô gia: người sắp trở thành con rể.
Mọi người lập tức giải tán, Phạm Ninh cũng xoay người xuống ngựa, Chu Hiếu Vân và Vương thị ra đón, Phạm Ninh quỳ xuống hành đại lễ chào hỏi:
- Tiểu tế tham kiến nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân!
Hai người cười đến mức không ngậm miệng được, vội vàng đỡ Phạm Ninh dậy:
- Đứa trẻ ngoan, nhanh đứng lên! Chúng ta vào trong ngồi.
Phạm Ninh đi theo nhạc phụ nhạc mẫu vào cửa, Chu Hiếu Lâm vội vàng đi ra tiếp đón đám tùy tùng vào cửa ăn một bát canh hoa quế, đây cũng là phong tục của phủ Bình Giang, kinh thành vào cửa là uống vài chén rượu, nhưng ăn cái gì uống cái gì không quan trọng, trong lòng đám tùy tùng, cho bao nhiêu tiền thưởng mới là quan trọng.
Rất nhanh, mỗi người liền được một hồng bao nhỏ, bên trong không ngờ là một túi tiền năm quan.
Đây nhất định là ra tay hào phóng, ngày thường nhà bình thường đều đều chỉ có hơn mấy chục đồng đến hai mươi đồng tiền, gia đình giàu có nhiều nhất cũng chỉ có mấy trăm đồng, mà Chu gia liền mỗi người năm quan tiền, vui đến mức đám người không ngậm miệng được, hai người Lục Hữu Vi và Trương Bình lại càng mở to hai mắt, bọn họ mỗi người được túi tiền năm mươi quan, bọn họ không phải là người làm, bọn họ là bạn tốt nhất và cậu của chú rể, Chu gia đương nhiên phải cho bọn họ hậu hĩnh.
Phạm Ninh vào đại sảnh, lại quỳ xuống hành đại lễ với Chu Nguyên Phủ:
- Cháu rể khấu đầu lạy ông nội, chúc ông nội thân thể khỏe mạnh, phúc trạch hậu thế!
Theo quy tắc của phủ Bình Giang, nam nữ hai bên đều phải cho phí đổi xưng hô, mà tiền đổi xưng hô của con rể bình thường là bố vợ cho, nhưng bây giờ lại là Chu Nguyên Phủ cho.
Chu Nguyên Phủ cười tủm tỉm tay lấy một tấm phiếu gửi tiền, cái này giống như giấy rút tiền định mức lớn của đời sau, bằng tờ phiếu này có thể rút ra số tiền định mức ở cửa hàng tiền Chu thị, đương nhiên, khoản tiền này đã tồn tại dưới tên Phạm Ninh, chỉ có mình Phạm Ninh mới có thể lấy, hoặc là hắn lại làm ra một cái phù lấy tiền, phù lấy tiền của cửa hàng tiền Chu thị là nửa khối ngọc bội.
- Năm đó lần đầu tiên ta gặp cháu, đã cảm thấy có duyên với cháu, hơn nữa bà cố A Bội rất thích cháu, còn nói về sau gả A Bội cho cháu, không ngờ rằng bà lão thật sự nói đúng rồi, đây cũng là chiếu cố của bà lão ở trên trời, dựa theo quy tắc của quê chúng ta, hôm nay cháu gọi ông ông nội, ta cũng không thể để cháu nói không, đây là tiền đổi xưng hô ta tự cho cháu, một chút tâm ý, nhận lấy đi!
- Tạ ông nội thưởng tiền!
Phạm Ninh nhận lấy phiếu gửi tiền, nhanh chóng liếc qua một cái, hắn kinh ngạc thiếu chút nữa ngã lăn ra đất, gia đình bình thường cũng chỉ cho phí đổi xưng hô mười mấy quan tiền, nhà có tiền sẽ cho nhiều một chút, đại khái trăm quan tiền, gia đình thương nhân lớn lại là nghìn quan tiền, về phần gia đình quyền quý thì không có con số nhất định, tùy tình tình mà cho.
Phí đổi xưng hô Chu Nguyên Phủ cho Phạm Ninh không ngờ là một vạn lượng vàng, truyền ra không biết dọa biết bao nhiêu người, nhà quyền quý vung tay quả nhiên không để người bần hàn có thể tưởng tượng được.
Tuy nhiên Phạm Ninh biết, Chu Nguyên Phủ đổi được hơn năm vạn lượng vàng từ trong tay Minh Nhân Minh Lễ, ông mới lấy được nhiều vàng như vậy.
- Tạ ông nội thưởng tiền!
Chu Nguyên Phủ cười tủm tỉm vẫy tay nói:
- Ngồi xuống đi! Chúng ta nói chuyện.
Phạm Ninh ngồi ở ghế dưới, nhạc phụ hắn ngồi đối diện.
Chu Nguyên Phủ hỏi:
- Khi nào trở về Côn Châu?
- Còn hai mươi ngày nghỉ, tuy nhiên phải đi đến Dương Châu trước một ngày, thực tế còn có mười mấy ngày.
- Tính để Bội nhi cùng đi Côn Châu với cháu sao?
Phạm Ninh suy nghĩ một chút nói:
- Hai ngày trước cháu gửi một con chim bồ câu đưa thư đi Côn Châu, yêu cầu quan viên trấn giữ bên đó xây dựng vài tòa nhà năm mẫu, bản thân cháu mong Chu Bội cùng quay về với mình, tuy nhiên còn phải xem ý nguyện của chính nàng ấy.
Chu Hiếu Vân bên cạnh mỉm cười:
- Bản thân nó đương nhiên là muốn đi cùng con, thật ra lúc trước ta và phụ thân con đều hy vọng nó có thể ở lại phủ Bình Giang, chủ yếu là suy nghĩ Côn Châu bên đó điều kiện gian khổ, sợ nó không quen, nhưng mẫu thân Chu Bội lại cho rằng, chỉ cần hai người tình đầu ý hợp, cho dù ở trong căn nhà mục nát cũng sẽ cảm thấy ngọt ngào, lời này nói không sai, cho nên chúng ta quyết định để nó theo con về Côn Châu!
- Tạ nhạc phụ đại nhân tác thành!
Chu Hiếu Vân gật gật đầu, rồi nói với phụ thân:
- Phụ thân còn có gì muốn nói với A Ninh sao?
Chu Nguyên Phủ thản nhiên nói:
- Lời ta muốn nói, không phải nói bây giờ, mà là khi lại mặt mới nói, A Ninh, Cao Tuân Phủ tìm cháu sao?
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Giữa trưa cùng với Minh Nhân tới tìm cháu.
- Vậy cháu quyết định sao?
Phạm Ninh khẽ mỉm cười:
- Cháu để ông ta cùng khai thác ruộng vàng của Chu gia, nhưng điều kiện là do con trai ông ta Cao Sĩ Lâm đến chủ trì khai thác vàng!
- Được! Xem ra cháu hiểu được tâm ý của ta rồi, ta đoán Minh Nhân tiểu tử đó còn chưa kịp phản ứng.
- Cháu nói cho huynh ấy quan hệ của Triệu Tông Thực, huynh ấy đã hiểu rồi, vốn là huynh ấy đến làm phù rể, kết quả huynh ấy và Cao Sĩ Lâm uống say rồi.
- Tiểu tử này cũng không phải quá đần!
Chu Nguyên Phủ lại nói:
- Thật ra khai thác hay không khai thác vàng, đối với Chu gia cũng không có ý nghĩa gì, ta cũng muốn lợi dụng cơ hội này kéo gần quan hệ với hai nhà Cao Tào, nếu đốt cây hương là Triệu Tông Thực này, vậy nhất định phải đốt vào đầu hương, nếu không Chu gia chúng ta chia rẽ liền không có giá trị gì.
Phạm Ninh thấy nhạc phụ ánh mắt Chu Hiếu Vân có chút ảm đạm, liền đổi chủ đề:
- Ông nội chuẩn bị sai ai đi Côn Châu phụ trách khai thác vàng?
- Ta định để Chu Thịnh con thứ của nhị thúc Bội nhi đi Côn Châu, nó trước kia phụ trách vườn trà Phúc Châu, quan hệ với Minh Nhân Minh Lễ đều rất tốt, sau này cháu phải chiếu cố nó nhiều.
- Ông nội yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt đệ ấy!
Đúng lúc này, một tên gia đinh vội vàng chạy tới giọng gấp gáp nói:
- Lão gia, đại nha nội nổi giận rồi, vừa khóc vừa la, cả nhà đều không khuyên được cậu ấy.
- Sao lại thế?
Chu Hiếu Vân đứng lên lớn tiếng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Hình như là không cho Bội cô nương rời nhà!