- Hoang đường! Ta đi xem xem.
Chu Hiếu Vân quả thực nổi nóng, thời khắc quan trọng, con trai ngốc của ông ta không ngờ làm loạn.
Phạm Ninh cười nói:
- Nhạc phụ đại nhân, để con đi cho! Huynh ấy sẽ nghe lời khuyên của con.
Chu Hiếu Vân do dự quay đầu lại nhìn phụ thân một chút, Chu Nguyên Phủ gật gật đầu:
- Để A Ninh đi đi!
Trong hậu trạch Chu gia, Chu Triết mặt đầy nước mắt, kêu khóc nắm lấy khung cửa, liều mạng muốn chạy ra tiền viện, sức của anh ta lớn đến khiếp người, bốn người phụ nữ cũng sắp không kéo lại anh ta nữa rồi.
Buổ chiều, Chu Bội cáo biệt huynh trưởng, lúc cáo biệt Chu Triết không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn cúi đầu điêu khắc, nhưng khi ngoài cửa lớn pháo và tiếng cổ nhạc vang lên, anh ta bỗng nhiên khóc lớn lên, bỏ lại dao khắc và tảng đá, muốn bò ra tiền viện, anh ta tuy sống ở trong thế giới của chính mình, nhưng trong lòng anh ta lại có thể cảm nhận được muội muội sắp rời xa mình rồi, lần này với lần muội muội về quê không giống nhau.
- A Triết, con bình tĩnh một chút, muội muội ngày mai sẽ quay lại thăm con.
Vú nuôi chăm sóc anh ta hai mươi năm ra sức giải thích cho anh ta, nhưng không có bất cứ hiệu quả nào, "Xoẹt!" một tiếng, y phục của anh ta bị xé rách rồi.
Mắt nhìn Chu Triết sắp chạy ra khỏi cửa phòng, đúng lúc này, Phạm Ninh lại chặn đường đi của anh ta:
- A Triết!
Phạm Ninh cúi đầu hô một tiếng, Chu Triết lập tức dừng bước, kinh ngạc nhìn Phạm Ninh.
Phạm Ninh đi lên phía trước cầm tay anh ta, dịu dàng nói:
- A Bội ở cùng với đệ, cũng sẽ ở với huynh.
Chu Triết ngơ ngác nhìn Phạm Ninh, nước mắt lại trào ra mãnh liệt, khóc tu tu lên.
Phạm Ninh có thể cảm nhận được sự bất lực và sợ hãi trong lòng anh ta, trong lòng không khỏi thương tiếc, cũng không khuyên anh ta, để anh ta khóc.
Lúc này, Chu Hiếu Vân cũng chạy tới, vú nuôi của Chu Triết vội vàng ngăn ông ta lại, chỉ chỉ Phạm Ninh, Chu Hiếu Vân thấy trưởng tử giống như đứa trẻ đứng khóc ở trước mặt Phạm Ninh, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi:
- Nó làm sao vậy?
- Lão gia, vừa rồi đại nha nội ra sức kêu khóc, ai cũng không kéo được cậu ấy, cô gia đến đây, cậu ấy liền yên lặng trở lại, cậu ấy hình như nhận ra cô gia.
Chu Hiếu Vân đương nhiên biết "nhận ra" trong lời của vú nuôi ý nghĩa là gì, ông ta thở dài trong lòng một tiếng: "Đây chính là duyên phận!"
- Đại ca!
Chu Bội và mẫu thân cũng chạy tới, Chu Hiếu Vân một tay không bắt được con gái, Chu Bội lập tức chạy vào, giữ chặt tay ca ca vội la lên:
- Đại ca, huynh đừng khóc nữa!
- Huynh ấy đã bình tĩnh lại, ta nói với huynh ấy rồi.
Chu Bội lúc này mới phát hiện Phạm Ninh cũng ở bên cạnh, nàng hơi sửng sốt:
- A Ngốc, tại sao chàng cũng ở đây.
- Ta tới khuyên ca ca muội.
Trong lòng Phạm Ninh cười gượng, không ngờ nàng còn hỏi mình tại sao lại ở đây?
Ở cửa Chu Hiếu Vân giận đạp một chân, hai người bọn nó bây giờ có thể gặp mặt sao? Quả thật hoang đường.
- Bội nhi, con đến làm gì, còn không mau quay về?
Mặt Chu Bội bỗng nhiên đỏ bừng, xoay người muốn đi, Chu Triết lại giữ chặt tay nàng, khóc nói:
- Không cho muội đi!
Phạm Ninh phát hiện mình cũng bị Chu Triết kéo lại, tiểu tử này sức lực ghê gớm thật, nắm cổ tay mình, giống như kìm sắt, giãy cũng không ra được.
Phạm Ninh chỉ đành nói với Chu Hiếu Vân:
- Nhạc phụ đại nhân, con với Bội nhi khuyên A Triết quay về trước, tình huống đặc biệt, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Chu Bội nghe thấy Phạm Ninh gọi cha mình là nhạc phụ đại nhân, trong lòng nàng vừa hạnh phúc, vừa xấu hổ, ánh mắt đung đưa, lén nhìn trộm hắn một cái, nhỏ giọng nói:
- A Ngốc chết tiệt, chàng gọi bậy gì vậy?
Phạm Ninh cũng không nhịn được cười hì hì nói:
- Nếu gọi bá phụ, sẽ bị dùng côn đánh ra khỏi cửa đấy.
Lúc này, Vương thị cũng vội vàng chạy tới, bà chợt phát hiện con gái với Phạm Ninh ở cùng nhau, lập tức giật mình trợn mắt há hốc mồm, run giọng hỏi:
- Quan nhân, tại sao chúng nó đều ở đây?
Chu Hiếu Vân chỉ đành cười gượng đem sự tình vừa rồi nói một lần, ông lại nói với thê tử:
- Nàng đi nói với Bội nhi, bảo nó khẩn trương đi trang điểm, đừng để cho người ta đợi lâu, ở đây có A Ninh là được rồi.
Vương Thị nhìn rất lâu, lại giãn mặt ra mỉm cười:
- Quan nhân, để cho bọn nó ngồi một lát đi! Không sao đâu.
Bà đương nhiên hy vọng con rể mình tiếp nhận con trai ngốc A Triết từ tận đáy lòng, đây đối với bà mới là việc quan trọng nhất, về phần đội đón dâu, chỉ cần không chậm trễ bái đường, để cho bọn họ đợi thêm một lát cũng không sao.
Vương Thị khoát tay, tất cả mọi người biết điều lui xuống hết, Vương Thị cười cười, cũng lôi cả chồng đi.
Lặng lẽ mở một khe nhỏ ở cửa sau tiểu viện Chu Triết ở, phu nhân Vương Thị vẫy vẫy tay về phía vú nuôi, ra hiệu bảo bà không đi cùng mình.
Vương Thị rón ra rón rén đi vào sân, xuyên qua khe hở của hòn non bộ ở giữa sân, bà nhất thời kinh ngạc không ngậm được miệng, ở phía bên kia của hòn non bộ, con trai cả Chu Triết yên lặng ngồi khắc tượng đá nhỏ của mình, so với bình thường không có gì khác biệt, rất khó mà tưởng tượng anh ta vừa rồi còn kêu gào ầm ĩ, khóc đến long trời lở đất.
Mà trên ghế đá ở bên cạnh Chu Triết, cô dâu chú rể hai người đang dựa sát vào nhau, Phạm Ninh ôm lấy bờ vai của con gái Chu Bội, mà con gái thì giống như con chim nhỏ dựa vào trong lòng của hắn.
Trong lòng Vương Thị không tránh khỏi nảy sinh một chút ghen tị, trong trí nhớ của bà, bản thân chưa bao giờ hưởng thụ được sự dịu dàng như thế ở chỗ chồng.
Trong lòng bà bỗng kinh ngạc, bản thân nên vì hạnh phúc của con gái mà vui mừng mới đúng, tại sao lại có tâm niệm ghen tị.
Bà vứt bỏ cái ý niệm không nên có, lại vểnh tai nghe con gái và con rể nói chuyện, bà dường như nghe thấy chủ đề liên quan đến con trai cả.
- A Ngốc, chàng nói ca ca của ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Nàng trước tiên đừng gọi ta là A Ngốc nữa, sẽ khiến người khác chê cười.
- Ta cứ gọi!
Chu Bội lắc lắc mình làm nũng nói:
- Ta thích gọi chàng là A Ngốc, được không, ta cam đoan không gọi chàng như thế trước mặt người bên ngoài.
- Vậy được rồi!
Dưới sự tấn công làm nũng của Chu Bội, Phạm Ninh không chống đỡ được.
- Vậy thì còn được!
Chu Bội dương dương đắc ý lại nói:
- Chàng nói tiếp đi, ca ca ta có chuyện gì?
- Ta cảm thấy đại ca và nàng có một loại cảm ứng tâm linh.
- Cái gì gọi là cảm ứng tâm linh?
- Chỉ là huynh ấy không biểu đạt ra ngoài, nhưng trong lòng lại có thể cảm nhận được hôm nay nàng xuất giá sẽ không giống so với trước, huynh ấy cảm thấy sắp mất đi người muội muội này, cho nên huynh ấy rất sợ hãi!
- Ồ! Vậy đều tại chàng, là chàng muốn cưới ta đi, chàng nghĩ cách đền bù đi, bằng không hôm nay làm sao ta ra khỏi cửa được?
Phạm Ninh suy nghĩ một chút nói:
- Nếu không chuẩn bị một chiếc xe ngựa, bảo đại ca đi cùng đoàn đón dâu, đến chỗ ta, ta sẽ sắp xếp huynh ấy ở trong thư phòng tầng bốn, huynh ấy có lẽ sẽ tốt hơn một chút.