- Như vậy sẽ có tác dụng sao?
Chu Bội lo lắng hỏi.
- Ta cũng không biết, nhưng ít ra khoảng cách tương đối gần, chúng ta có thể kịp thời trấn an huynh ấy.
Chu Bội bỗng nhiên quay đầu lại nắm lấy tay huynh trưởng:
- Ca ca, chúng ta cùng tới nhà A Ninh chơi, được không?
- Được!
Chu Triết cúi đầu điêu khắc tượng đá, đáp một lời.
- Vậy huynh tới nhà A Ninh phải ngoan đấy, không được chạy loạn, được không?
- Được!
- Vậy huynh không được lại khóc loạn lên nữa, nếu không muội sẽ không dẫn huynh đi, nghe rõ chưa?
Chu Triết dừng tay lại, suy nghĩ hồi lâu, gật gật đầu.
Lúc này, tiền viện truyền đến tiếng nhạc thúc giục, Chu Bội đứng lên nói:
- A Ngốc, ta phải đi trang điểm, rất nhanh sẽ xong, chàng dẫn ca ca lên xe ngựa, huynh ấy sẽ rất ngoan thôi.
Phạm Ninh cười nói:
- Đi đi! Ta sẽ chăm sóc đại ca tốt.
Trong lòng Chu Bội cảm động, ôm lấy cổ ái lang hôn trên mặt hắn một cái, nàng lúc này mới bước nhanh rời đi.
Vương Thị chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, bà không nghe trộm tiếp, lại lặng lẽ rời khỏi tiểu viện, từ cửa sau đi ra ngoài.
Phạm Ninh không chú ý tới mẹ vợ vẫn trốn ở phía sau cách đó không xa, hắn thấy Chu Bội biến mất khỏi cửa, liền cười nói với Chu Triết:
- Chỗ đệ có một khối đá đẹp, tặng cho huynh, muốn hay không?
Trên khuôn mặt mũm mĩm của Chu Triết lộ ra nụ cười rạng rỡ, vui mừng giống như trẻ con có được kẹo.
- Đệ đi thay quần áo, huynh ngoan ngoãn ngồi ở đây, đợi lát nữa đệ dẫn huynh ra xe ngựa ngồi, chúng ta cùng đi xem đá.
Chu Triết rất ngoan gật gật đầu, Phạm Ninh thấy vú nuôi ở cửa, liền vẫy tay về phía bà, vú nuôi bước nhanh đi tới hỏi:
- A Triết không sao chứ!
- Huynh ấy không sao, đại nương thay cho huynh ấy một bộ quần áo màu đỏ, đợi lát nữa ta dẫn huynh ấy lên xe ngựa, đại nương cũng cùng đi.
- Cô nương xuất giá, A Triết cũng muốn đi theo sao?
Phạm Ninh cười gật gật đầu:
- Đã nói xong với huynh ấy rồi, tới chỗ của ta, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa cho huynh ấy, có sao đâu.
***
Nhạc thôi trang tấu liên tiếp ba lần, trong tiếng hò reo thúc giục của mọi người, cô dâu cuối cùng cũng ra rồi.
Cô dâu mặc váy đính vàng năm tà đỏ rộng, chân đi giày hỉ đính ngọc thành hoa, bên trên mặc một cái áo lót gấm tay lớn tố la xanh, vạt trước choàng khăn quàng vai hoa văn phượng viền vàng, đầu đội khăn voan đỏ lớn thêu hoa tơ vàng, một hầu gái của hồi môn ở bên cạnh cẩn thận đỡ lấy nàng.
Con cháu Chu gia tề tụ tiền viện, ở giữa là Chu Nguyên Phủ, hai bên là cha mẹ Chu Hiếu Vân và Vương Thị.
Chu Bội tiến lên duyên dáng hành lễ vạn phúc, giọng nghẹn ngào nói:
- Con gái đi rồi, mong ông nội và cha mẹ giữ gìn sức khỏe!
Ánh mắt Chu Nguyên Phủ đỏ lên, cháu gái bảo bối cuối cùng xuất giá rồi, nhớ tới từng chút từng chút khi nàng nghịch ngợm khi còn nhỏ, Chu Nguyên Phủ không kìm được nước mắt tuôn đầy mặt, ông lau nước mắt đi, nói với con trai và con dâu đứng hai bên:
- Các con nói đi!
Theo quy tắc con gái xuất giá, cha mẹ nhất định phải nói với con gái đôi lời, để giáo huấn.
Chu Hiếu Vân mở lời trước:
- Bội nhi, sống ở nhà người ta, không được làm bừa, phải khiêm tốn lễ độ!
Vương Thị cũng ở bên cạnh nói:
- Sớm đêm suy nghĩ, không làm trái lời!
Chu Bội lại hành một lễ vạn phúc:
- Nữ nhi vâng lời!
Lúc này, vợ của lão nhị Chu Hiếu Lâm là Trương Thị vội vàng đi tới, nói vào tai Vương Thị:
- Cô gia đã đưa Triết nhi lên xe ngựa rồi, vú nuôi đi cùng nó.
Vương Thị hỏi:
- Nó có hô loạn lên không?
- Không, rất ngoan và nghe lời, nó hình như biết tình hình.
Lòng Vương Thị thả lỏng, nói với con gái:
- Đại ca đã lên xe, thời gian không còn sớm, con cũng nên xuất phát rồi!
Chu Bội lại quỳ xuống hành đại lễ với ông nội và cha mẹ, rồi mới nhờ sự giúp đỡ của hầu gái của hồi môn A Nhã đi lên kiệu lớn tám người khiêng.
Tiếng cổ nhạc tấu vang rung trời, nhưng mọi người lại không di chuyển, con cháu Chu gia liền vội vàng đem một số tiền đồng lớn kín đáo đưa cho nhạc công và tùy tùng khiêng kiệu, đây gọi là diêm tử.
Cũng không phải mọi người cố ý làm khó nhà gái, mà quy tắc là như vậy, không đi bước này, chính là không cho nhà gái thể diện, con gái lấy chồng làm sao là chuyện dễ dàng như vậy.
Trong túi quần đầy tiền đồng nặng trịch, bên ngoài tiếng pháo nổ không ngừng, khói lửa từng loạt, chú rể Phạm Ninh vung tay lên:
- Xuất phát!
Mọi người nối đuôi nhau đi ra khỏi Chu phủ, phía sau người Chu gia nhộn nhịp tiễn biệt, ở thời Tùy Đường, còn có thẩm nương hoặc trưởng bối dùng chậu đồng ở phía sau hắt nước, nhưng Tống triều có pháo nổ, hắt nước dễ bị tắt lửa, dần dần cũng không phổ biến nữa.
Lúc này, Chu Nguyên Phủ cười nói:
- Gọi xe đến, chúng ta cũng xuất phát!
Hơn mười cỗ xe ngựa và xe bò từ bên kia đi tới, người Chu gia lần lượt lên xe, đi đường tắt tới phủ trạch của chú rể trước một bước.
Đoàn rước dâu dài dằng dặc đi trên đường thu hút vô số ánh nhìn, đội rước dâu trên đường phố kinh thành Tống triều, một ngày không có mấy trăm đội, nhưng ít nhất cũng có hai ba chục đội, hơn nữa đến ngày hoàng đạo, trên đường lớn khắp nơi có thể nghe thấy tiếng cổ nhạc rước dâu, hôm nay đúng là ngày hoàng đạo, lại là tháng năm mùa của cưới hỏi, ngay vừa rồi, hai đoàn rước dâu khác đi qua nhau, mọi người mạnh ai nấy làm, không quấy nhiễu lẫn nhau.
Tuy nhiên điều mọi ngưởi cảm thấy hứng thú là, đội rước dâu này không ngờ có thể lên ngự nhai, đây quả thật là rất ít thấy, không phải nói đội rước dâu không thể lên ngự nhai, mà là ngưỡng cửa rất cao, bình thường chỉ có gia đình hoàng tộc quyền quý mới có tư cách, phú thương lớn có tiền muốn cũng không được.
Rất nhanh liền có người nghe ngóng được, hóa ra là Chu gia gả con gái, người kinh thành đều biết Chu gia phú hào, tuy chỉ là ngoại thích hạng hai, nhưng gia sản lớn, đủ để chen chân vào trong phú hào hạng nhất, tuy nhiên chỉ dựa vào có tiền thì không thể đi ngự nhai được.
Đáp án rất nhanh liền loan báo ra, hóa ra chú rể là công thần Phạm Ninh mở rộng biên cương nổi tiếng kinh thành, người Tống triều vẫn rất để ý một chút hư danh, có thể mở mang bờ cõi ở hải ngoại cho Đại Tống, trong mắt người Đại Tống, việc này có thể đánh đồng với công thần chống lại kẻ địch bên ngoài.
- Hóa ra là Phạm Ninh hạng nhất khoa Đồng tử năm đó, không ngờ rằng năm năm sau bị Chu gia bắt rể rồi.
- Bắt rể cái gì, hai nhà là cùng quê, nước phù sa sao có thể chảy ruộng người ngoài được?
- Thảo nào! Nhất định là Thiên tử đặc biệt phê chuẩn Phạm tri châu rước dâu có thể đi ngự nhai, có công được thưởng nhỉ!
Các loại suy đoán của người đi đường vây quanh xem phần lớn không đáng tin cậy, tuy nhiên Thiên tử đặc biệt phê chuẩn cho đội rước dâu đi ngự nhai thì thật sự là nói đúng, chiều hôm qua một tiểu thái giám chạy tới, truyền một khẩu dụ của Thiên tử cho bọn họ, Thiên tử cho phép bọn họ rước dâu qua ngự nhai, cũng coi như là nở mày nở mặt một lần.
Trong đám người đi đường vây quanh xem có một cái xe bò, một đôi mắt xinh đẹp đang yên lặng chăm chú nhìn vào đoàn rước dâu đi qua phía trước mặt, nhìn Phạm Ninh ngồi trên lưng ngựa khí phách hào hùng, trong mắt nàng không tránh khỏi hiện lên một thoáng u buồn.