***
Chu Bội ngồi ở bên trong kiệu hoa lớn, mặc dù là kiệu đi thuê, nhưng Phạm gia đã lau dọn sạch sẽ, dùng vài tấm lụa đỏ từ bên trong bao quanh lấy cái kiệu.
Chu Bội cảm thấy có chút khó chịu, nàng vén một góc khăn voan lên, xuyên qua cửa sổ nhỏ che lụa mỏng, nhìn cảnh vật bên đường, tuy rằng đường phố so với bình thường không có gì khác biệt, sớm đã bị nàng nhìn tới phát chán, nhưng lúc này thân phận không giống trước, tâm tình cũng không giống, cảnh vật lại được nàng nhìn ra vài phần mới lạ.
- Hóa ra nhà cửa hai bên đường thật đúng là đều rất đặc sắc, trước đây tại sao lại không chú ý tới?
- Cô nương, về sau chúng ta còn có thể quay về Chu phủ không?
Hầu gái của hồi môn A Nhã ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
Đi theo Chu Bội đến Đại Tống hơn một năm, cô ta đã có thể nói tiếng Hán lưu loát, trong phủ ngoại trừ Chu Nguyên Phủ và Kiếm Mai Tử, những người khác đều không nghĩ rằng tiểu hầu gái dáng người nhỏ xinh này lại là tiểu nương tử Nhật Bản.
A Nhã ở Đại Tống không có người thân, liền đổi họ thành Chu, gọi là Chu Nhã, coi như là người Chu gia rồi, cô ta đương nhiên sẽ không ở Chu gia, Chu Bội đi đâu, cô ta sẽ đi đó. Cô ta ngoan ngoãn nghe lời, lại trung thành tận tâm, Chu Bội sớm đã coi cô ta thành tâm phúc của mình.
Chu Bội không nhịn được cười nói:
- Muội đang nói gì vậy, Chu gia là nhà mẹ của ta, sao ta không thể quay về? Chẳng lẽ nữ nhân Nhật Bản các muội sau khi lấy chồng không thể về nhà mẹ đẻ sao?
- Đương nhiên có thể quay về, chỉ là thời gian về rất ít.
A Nhã lập tức vui vẻ trở lại:
- Hóa ra Đại Tống xuất giá giống với Nhật Bản, hôm nay lão thái gia cũng chảy nước mắt rồi, muội còn tưởng rằng không giống với quê nhà muội!
- A Nhã, quê nhà muội xuất giá sẽ như thế nào?
Chu Bội tò mò hỏi.
- Nhà muội là nông thôn, xuất giá không có náo nhiệt như vậy, khi tỷ tỷ của muội xuất giá, hai bên đi bái miếu thần một lần, sau đó ttỷ tỷ đi bộ qua nhà trai, cho dù gả đi rồi, nhưng lễ vật cũng phải gửi, muội nhớ nhà trai cho nhà muội một đảm gạo, nhưng chớp mắt đã bị phụ thân cầm đi trả nợ rồi.
Nói tới cuối cùng, ánh mắt A Nhã trở nên buồn bã.
Chu Bội vươn cánh tay ôm lấy cô cười nói:
- Đừng sợ, đợi khi muội xuất giá, ta nhất định sẽ để muội nở mày nở mày đi lấy chồng.
- Muội muốn ở cùng với cô nương, muội không lấy chồng.
Âm thanh giọng A Nhã rất thấp, nhưng giọng điệu lại rất kiên định.
Chu Bội kỳ lạ nhìn cô một cái, ngẫm nghĩ rồi cười nói:
- Vậy đấy là muội nói đấy, sau này đừng hối hận!
- Chỉ cần ở cùng với cô nương, muội tuyệt đối không hối hận.
Chu Bội không nhịn được bật cười:
- Ta trở thành một cái sọt lớn rồi, không ngờ kéo theo một đống người, phía sau là ca ca không chịu rời xa ta nên đi theo, bên ngoài là một Kiếm tỷ đi theo ta xuất giá, bên cạnh lại có một cái bình nhỏ mang theo, cũng không biết phu quân của ta có nhức đầu hay không?
Tiệc rượu của hôn lễ sớm đã kết thúc, hơn ba trăm khách tụ tập ở trong phủ của Phạm Ninh, khách nữ lên tầng hai và tầng ba lầu Thúy Vân, túm năm túm ba ở một chỗ bình phẩm về điểm tâm đắc của hoa viên này, cách bài trí lâm viên kiểu hoàng gia này không có nữ nhân nào không thích, cho dù có phần không thực dụng, nhưng đám nữ nhân giàu cảm xúc đều tạm thời không suy xét điểm này, dù sao không phải các nàng ở, thực dụng hay không có liên quan gì với họ? Bọn họ càng yêu thích vẻ đẹp của hoa viên hơn.
Đám khách nam thì ở trong trướng lớn thanh lư, nhàn nhã thưởng thức loại trà ngon mà bình thường khó mà được uống, Chu gia lấy ra ba trăm cân phượng trà chiêu đãi khách quý, năm mươi thợ phụ trách điểm trà và pha trà cũng đều là trà sư nổi tiếng kinh thành, mời bọn họ đến nửa ngày, liền phải trả phí phục vụ hai trăm quan tiền cho mỗi người.
Bộ trà để dùng cũng là chén đen Kiến Châu thượng hạng, đương nhiên không phải lò quan, nhưng ít nhất cũng là tinh phẩm trong lò dân.
Chu Nguyên Phủ cùng hai mươi mấy vị khách yêu thích đá, đứng ở dưới Thúy Vân Phong nói chuyện, chủ đề nói chuyện đương nhiên cũng không rời khỏi đá.
- Năm đó một ngư dân Thái Hồ thả một mẻ lưới, kết quả lưới đánh cá bị vướng, lại tìm vài thuyền đánh cá đến giúp đỡ, kết quả phát hiện là vướng vào một khối đá ở đáy hồ, mọi người vớt tảng đá đó lên, chuẩn bị chuyển về để bán với giá cao, khi về bến tàu vừa hay gặp được Chu Lân đang đi dạo xung quanh, lão nhìn một cái trúng tảng đá đó, tốn hai nghìn quan tiền mua nó, chính là khối Thúy Vân Phong này, ngày ấy ta nguyện dùng năm vạn quan mua lại nó, Chu Chính cũng không ý kiến gì.
Chu Nguyên Phủ giới thiệu lai lịch của khối Thúy Vân Phong này, mọi người nghe xong thổn thức không ngừng, không ngờ có hai nghìn quan tiền mà mua được, thật ra bọn họ nào biết, đó là bởi vì đám ngư dân đều biết ông Chu yêu đá, mới hung hăng đòi ông giá cao, nếu là người buôn đá ra tay, nhiều nhất cho năm mươi quan tiền là đỉnh rồi.
Trong khi ra giá đá, Chu Nguyên Phủ cũng gia giá cao, không hiểu giá thị trường tầng lớp thấp, Phạm Ninh nói cho ông biết khối đá Khê Sơn Hành Lữ chỉ dùng năm trăm quan tiền mua được, ông vẫn tin là thật.
- Ta nói Nguyên Phủ lão ca, ông cho ta khối Vạn Linh Lung được không?
Người nói là tướng công Phú Bật, lão cũng là một người say mê kỳ thạch, Phạm Trọng Yêm ở trong phòng nhỏ cùng nói chuyện, lão không có hứng thú, lại chạy đến nơi này tụ họp với nhóm bạn yêu đá.
Vạn Linh Lung Phú Bật nói chính là khối đá cực phẩm năm đó Phạm Ninh bán cho Chu Nguyên Phủ, hình dáng như ống đựng bút, bên trên hiện lên chi chít đầy lỗ nhỏ, đó là một trong những kỳ thạch Chu Nguyên Phủ yêu quý nhất, sau khi Chu Lân qua đời, bị con trai lão đóng gói bán cho Chu Nguyên Phủ, năm ngoái trong vòng đấu thạch kinh thành, Chu Nguyên Phủ dùng khối đá Vạn Linh Lung này chấn động cả kinh thành, làm cho vô số người yêu thích kỳ thạch đỏ cả mắt.
Chu Nguyên Phủ cười ha hả:
- Lão Phú muốn Vạn Linh Lung của ta, chi bằng chặt đầu của ta đi, ít nhất vẫn chỉ là cái cổ đau, tâm không đau.
Mọi người cười lớn, mọi người hoàn toàn hiểu được tâm tình của Chu Nguyên Phủ, những người này ai cũng yêu đá như mạng, người khác cướp đi tảng đá yêu quý của bọn họ, còn khó chịu hơn so với giết bọn họ.
Phú Bật cũng không giận, chỉ vào Chu Nguyên Phủ cười nói:
- Mọi người xem xem lão già vì phú quý bất nhân này, bản thân có bảo bối cất giấu đi không lấy ra, cũng may ta chỉ hỏi lão Vạn Linh Lung, nếu như hỏi lão chuyển nhượng Khê Sơn Hành Lữ, lão còn không ăn tươi nuốt sống ta rồi sao?
Chu Nguyên Phủ cười ha hả nói:
- Khoan hãy nói, đá Khê Sơn Hành Lữ quả thật không trong tay ta, ta cho cháu gái làm của hồi môn rồi.
Mắt mọi người lập tức mở to, Phú Bật kích động nói:
- Vậy khối đá đó ở trong tay Phạm Ninh?
Trong tay Chu Nguyên Phủ lão đừng mong nghĩ tới, ở trong tay Phạm Ninh nói không chừng còn có một tia hy vọng.