Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 546 - Chương 544

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 544
vipTruyenGG.com 

- Ông cũng đừng suy nghĩ nữa, đá Khê Sơn Hành Lữ ở kỳ thạch quán làm bảo vật trấn quán, không có việc gì có thể qua đó xem xem, thưởng thức miễn phí.

Phú Bật bị vạch trần tâm tư, xấu hổ cười cười, quay đầu lại lại đánh giá một chút Thúy Vân Phong:

- Khối Thúy Vân Phong này ông cũng cho cháu gái làm của hồi môn rồi à?

Chu Nguyên Phủ úp mở đáp lại một tiếng, khối Thúy Vân Phong này mặc dù là chí bảo ông yêu mến nhất, nhưng cháu gái Chu Bội nói đúng, phần lớn con cháu của ông đều không thích đá, làm không tốt sẽ giống như con trai của Chu Lân, khi mình trăm tuổi liền bán hết toàn bộ những tảng đá này, còn không bằng đem đá để lại cho đứa cháu trai yêu đá.

Chu Nguyên Phủ đã quyết định đem tất cả đá của ông để lại cho trưởng tôn Chu Triết, do cháu gái Chu Bội quản lý, cũng lập ra di chúc chính thức, khối Thúy Vân Phong này tuy rằng đứng sừng sững ở trong phủ Phạm Ninh, nhưng quyền sở hữu cũng là của trưởng tôn Chu Triết, bí mật này chỉ có ông và cháu gái Chu Bội biết, đến ngay cả con trai Chu Hiếu Vân cũng không có nói cho nghe, Phạm Ninh sau khi cưới Chu Bội, tất nhiên cũng sẽ biết bí mật này.

Lúc này, bên ngoài có người hô:

- Đội rước dâu đã về rồi!

Mọi người đều chạy ra phía ngoài cửa lớn, Phạm Thiết Qua cũng vội hô lớn:

- Mau trải thảm vải xanh, lấy yên ngựa ra!

"Bang! Bang!" tiếng pháo nổ ngoài cửa rất lớn, tiếng cổ nhạc từ xa đã có thể nghe thấy loáng thoáng.

Vào lúc hoàng hôn, đội rước dâu ở giữa một đám khói pháo đã tới phủ trạch của Phạm gia, lúc này, trước phủ trạch đứng đầy khách, ở cửa phủ có mấy nghi lễ quan trọng, người chủ trì đã đợi ở cửa, lão hô hớn:

- Hạ kiệu!

Đương nhiên người chủ trì cũng rất tinh ý, chính là đích nữ Chu gia trước mặt lão, không phải là những cô dâu gia đình nhỏ lão có thể tùy ý làm khó, lão không thể quá đáng, chỉ có thể đến điểm là dừng.

Lúc này, chú rể không có chuyện gì làm, Phạm Ninh nhân cơ hội này đưa Chu Triết vào phủ từ cửa bên, lúc này Chu Triết vô cùng nghe lời, đi theo Phạm Ninh đi thẳng lên tầng bốn lầu Thúy Vân, nơi này ngoài thư phòng của Phạm Ninh, thật ra rất rộng, cũng rất thoải mái, hắn dặn dò người làm mang tới mấy chục bàn điểm tâm các màu, lại mang tới nước trà và trái cây.

Chu Triết đi vào liền giống như về đến nhà, ngồi thẳng xuống cái giường nghỉ trưa thấp bé của Phạm Ninh, lấy ra dao khắc từ bên trong hộp anh ta mang theo người, giương mắt nhìn nhìn Phạm Ninh.

Phạm Ninh không nhịn được cười nói:

- Nói huynh ngốc gì chứ, huynh thật đúng là nhớ dai!

Hắn từ trên giá sách lấy xuống hai viên đá Điền Hoàng to như trứng ngỗng, đây là hai viên đá Điền Hoàng cực phẩm, toàn thân vàng óng ánh, nhẵn nhụi, không có một chút tạp chất, là tiêu bản Minh Nhân tìm ra từ trong kho hàng.

Phạm Ninh đưa đá Điền Hoàng cho Chu Triết, hắn ngẫm nghĩ một chút, lấy ra hai bức họa "Hàn Lâm Đồ" và "Lưu Thủy Giản Tùng Đồ", đương nhiên không phải là nguyên bản, nhưng cũng là tác phẩm họa sĩ cung đình mô phỏng, đưa cho Chu Triết, cười tủm tỉm nói:

- Khắc hai bức hoạ này lên đá, cần gì nói với vú nuôi một tiếng.

Chu Triết nhận lấy đá Điền Hoàng, ánh mắt lập tức sáng lên, anh ta hai năm qua khắc mấy trăm khối đá Điền Hoàng, anh ta có thể cảm nhận được sự nhẵn nhụi và tinh tế của hai khối đá Điền Hoàng này.

Chu Triết không nói một lời, liền bắt đầu loay hoay với hai khối đá này.

Phạm Ninh liền không để ý anh ta nữa, lại dặn dò vú nuôi vài câu, nói cho bà biết phía sau cửa có những thứ cần thiết, mọi thứ sắp xếp ổn thỏa rồi, lúc này hắn mới đi xuống lầu.

Cửa cô dâu đi vào đã đến rồi, yên ngựa đã bước qua, đây là phong tục triều Đường lưu lại, gọi là bình an, cơm bà mối mang đến cũng ăn rồi, đây gọi là ăn cơm nhà chồng, liền coi là người nhà chồng, tuy cô dâu suốt đường che khăn voan, nhưng khi ăn cơm lộ ra một chút da thịt trắng như tuyết, khiến cho rất nhiều vị khách đều kinh ngạc thán phục dung mạo của cô dâu.

Lúc này, quan chọn khắc âm dương cửa hàng hôn lễ mời tới tiến lên trước, trong tay lão cầm đấu hoa, trong đấu đựng ngũ cốc tiền hoa quả các thứ, đây là một phong tục vô cùng quan trọng, tên là "tát cốc đậu", dùng ngũ cốc trừ tà ngăn chặn tam sát thanh dương, ô kê, thanh ngưu. Có tam sát ở cửa, nàng dâu mới không thể đi vào, nếu không sẽ không có lợi cho trưởng bối ở trong nhà, còn sẽ ảnh hưởng tới con nối dõi.

Rắc đậu gạo ra, tam sát tự động tránh đi, tân nhân mới có thể bình an.

Quan chọn khắc âm dương lẩm bẩm vài từ, rắc đậu lúa tiền quả, người chủ trì hô lớn:

- Tam sát tránh đi, tân nhân vào cửa!

Thảm vải xanh trải lên rồi, A Nhã đỡ Chu Bội từ từ đi về phía trước, phía trước còn có hầu gái đang cầm một cái gương từng bước từng bước đi ngược, thảm vải xanh gia đình giàu có thật ra cũng là hai tấm, dài tầm một trượng, đi hết một tấm, phía sau một tấm lập tức mang lên, đặt ở phía trước, lặp lại như vậy, cho đến tận khi vào đại sảnh mới thôi, đây biểu thị đời này sang đời khác, con cháu nối dõi, cũng là phong tục Tùy Đường lưu lại.

Chu Bội được dẫn đến phòng trái, ngồi ở trên một cái giường nghỉ ngơi chờ, đây là ngồi phú quý, việc của cô dâu thì sơ sơ gần kết thúc rồi, sau đó là chú rể ra sân.

Ở phía trước đại sảnh, Phạm Ninh cưỡi trên yên ngựa Chu Bội vừa mới bước qua, đây gọi là ngồi trên cao, là một khâu vô cùng quan trọng trong hôn lễ, xếp ở vị trí thứ tư, chỉ đứng sau bái đường, tát trướng, rượu hợp cẩn.

Nhà gái muốn mời chú rể xuống dưới, đầu tiên bà mối kính chén rượu thứ nhất, mời chú rể xuống, chú rể uống rượu lại không chịu xuống, sau đó mợ hoặc là dì nhà gái kính chén rượu thứ hai, chú rể uống rượu xong, vẫn không chịu xuống, lúc này cảnh chính đến rồi, mẹ vợ Vương Thị bưng chén rượu thứ ba tiến đến cười nói:

- Con rể, có hài lòng con gái của ta không?

- Hài lòng!

Phạm Ninh mượn cớ say say lớn tiếng nói.

- Vậy thích không?

- Thích!

Vương Thị khẽ cười nói:

- Nếu thích lại vừa lòng, còn không uống chén rượu này rồi vào động phòng, đừng chậm trễ ngày giờ tốt!

Trong tiếng cười vang bên cạnh, Phạm Ninh nhận lấy chén rượu này uống một hơi cạn, cuối cùng xuống yên ngựa, mọi người hô to:

- Mau vào động phòng!

Phạm Ninh đi vài bước bỗng ngộ ra nói:

- Không đúng, còn chưa bái đường! Gì mà vào động phòng?

Đại sảnh lập tức vang lên một tràng tiếng cười thích thú.

Phạm Thiết Qua bỗng nhiên vội vã chạy vào, nói vài câu vào tai Chu Nguyên Phủ, Chu Nguyên Phủ ngạc nhiên, bật dậy, đại sảnh lập tức yên lặng lại, mọi người cũng không biết chuyện gì xảy ra?

Lúc này, một tên thái giám đi vào cửa chính hô lớn:

- Lễ vật của Hoàng đế Bệ hạ đưa tới! Lễ vật của Hoàng hậu nương nương đưa tới!

Đại sảnh lập tức xôn xao một trận, Thiên tử và Hoàng hậu đồng thời đưa lễ vật tới, đây đúng là tình cảnh vô cùng hiếm thấy, mấy chục tên thái giám khiêng hơn ba mươi rương lớn đi vào trong cửa lớn, trên rương buộc đầy lụa đỏ, các vị khách nhao nhao bàn luận, đây chắc không phải là hãnh diện của Chu gia, cháu trai Chu gia thành hôn đều không nhìn thấy lễ vật của Thiên tử, vậy tất nhiên là nể mặt Phạm Ninh.

Bình Luận (0)
Comment