Mọi người đặc biệt hâm mộ, Thiên tử và Hoàng hậu không ngờ tặng lễ vật thành hôn tới cho quan ngũ phẩm, được xem trọng thế này trước giờ chưa từng có.
Thật ra mọi người đoán cũng không hoàn toàn đúng, ít nhất Tào Thái hậu đặc biệt đưa lễ vật tới cho Chu Bội, không có liên quan với Phạm Ninh.
Phạm Ninh nghe nói lễ vật của Thiên tử đưa đến, liền vội vàng tiến lên tạ ơn, một tên thái giám lớn tiếng đọc chỉ thị viết tay của Thiên tử:
- Thiết muốn đến sảnh chung vui, cầu tiên ô thước hạ xuống, trẫm vui mừng nghe đại hỉ tân hôn của thần tử tuấn kiệt Phạm Ninh, đặc biệt đưa lễ vật tới, biểu đạt thay tâm ý chúc mừng của trẫm, chúc cô dâu chú rể trăm năm hạnh phúc, gắn bó trọn đời.
Đọc xong, thái giám lại cao giọng nói:
- Thiên tử ban thưởng Phạm Ninh một số sứ lò quan, trăm cân long trà, Hoàng hậu thưởng cô dâu Chu thị một số trang sức, năm bộ áo cung, lễ vật nhỏ, mong đừng từ chối!
Phạm Ninh vội vàng khom người tạ ơn:
- Thần Phạm Ninh tạ ơn thánh ân của Ngô hoàng Bệ hạ, tạ ơn Hoàng hậu nương nương!
Thái giam dẫn đầu cầm thủ dụ giao cho Phạm Ninh, cười tủm tỉm nói:
- Chúc mừng Phạm tri châu tân hôn đại hỉ!
Chu Nguyên Phong vội vàng đi lên, nhét vào tay mỗi thái giám một hồng bao, bên trong là một tờ tiền trị giá trăm quan, thái giám dẫn đầu tặng năm trăm quan, mọi người lập tức đều vui vẻ, uống một chén rượu mừng, cáo biệt rời đi.
Đợi đám thái giám đi rồi, hôn lễ tiếp tục tiến hành, lúc này phụ thân chú rể Phạm Thiết Chu đem một đoạn lụa màu treo ở trước cửa lớn ném cho quan khách, khách khứa nhao nhao giành lấy, xé nát lụa mùa, mỗi người giành một mảnh, đây gọi "lợi thị chước môn hồng", mọi người đều muốn dính một ít hỉ khí của chú rể.
Tuy đây chỉ là một nghi thức, nhưng hôm nay Thiên tử và Hoàng hậu đồng thời đưa lễ vật tới cho cô dâu chú rể, phúc khí này không phải gia đình bình thường nào cũng có thể có, càng không thể dễ dàng gặp được, điều này khiến cho mọi người đều nhiệt tình giành lấy lụa màu, người giành được dương dương đắc ý, kẻ chậm tay thì tức giận dậm chân.
Khâu tiếp theo là cô dâu chú rể bái đường, cơ bản giống như trong kịch truyền hình thời trung đại, nhưng cũng có chỗ không giống, bái đường là một khâu quan trọng chỉ đứng sau tát trướng trong hôn lễ, Phạm Ninh dưới chỉ dẫn của lễ quan, mời cô dâu Chu Bội đi ra dắt khăn, tay chú rể cầm cái hốt gỗ cây hòe, treo lụa màu xanh đỏ, thắt thành kết đồng tâm, đầu còn lại giao vào tay cô dâu, tân lang tân nương mỗi người cầm một đầu kết đồng tâm, mặt đối mặt mà đi, chú rể đi ngược, dắt tân nương đi đến đại sảnh.
Bà mối bên cạnh thì lẩm bẩm vài câu: Đoàn viên chiều nay nắng rực vàng, hỉ kết đồng tâm thắt lưng mang, từ nay bụi trần đừng để nhiễm, năm rộng tháng dài nhớ hàn vi.
Đôi cô dâu chú rể sánh vai đứng ở trên đại sảnh, lúc này tam thẩm Lục Thị của Phạm Ninh tay cầm cán cân đi lên phía trước, dùng cán cân khều mạnh khăn voan của cô dâu ra, kỳ lạ! Tại sao không phải lúc động phòng mới vén khăn voan, lại bị kịch truyền hình lừa dối rồi.
Trưởng bối vén khăn voan nhất định là phụ nữ trai gái song toàn, giống nhị thẩm chỉ có hai con trai thì không được, Tống triều cũng không phải là trọng nam khinh nữ, mà xem trọng trai gái song toàn.
Trong ánh nến cô dâu Chu Bội kiều diễm không gì sánh bằng, thẹn thùng vô cùng, lập tức cả sảnh đường reo hò, bầu không khí đến rồi.
Người chủ trì hô lớn nói:
- Nhất bái tổ tiên!
Cũng không phải là nhất bái thiên địa! Tổ tiên mới là quan trọng nhất, thiên địa là tế bái Thiên tử, làm sao đến lượt dân chúng bình thường đi bái.
Hai người quỳ xuống dập đầu trước linh vị tổ tiên Phạm thị, người chủ trì lại hô lớn:
- Nhị bái cao đường!
Theo phong tục, bái cao đường ở đây chỉ bái tổ tông cha mẹ nhà chồng, nhưng cũng có nhà chồng phúc hậu, cũng mời cha mẹ và tổ phụ thông gia đến cùng nhận bái, bày tỏ sự cảm ơn công nuôi dạy của cha mẹ, Phạm gia cũng mời thông gia đến, ngồi ở giữa là Phạm Trọng Yêm và Chu Nguyên Phong, bên phải là Phạm Thiết Chu và Trương Tam Nương, bên trái là Chu Hiếu Vân và Vương Thị.
Đây cũng là đề nghị của Trương Tam Nương, bà tuy là dâu Phạm gia, nhưng trong lòng bà, lợi ích của con trai mãi mãi lớn hơn Phạm gia, muốn cho Chu gia chút thể diện, đối với con trai chỉ có lợi, tuy mấy huynh đệ Phạm gia đều có chút không đồng ý, nhưng Trương Tam Nương kiên trì đề nghị của mình, mọi người cũng đều đồng ý.
Người chủ trì thấy mọi người ngồi xuống xong, hô lớn:
- Dập đầu ba cái, tạ ơn cao đường!
Phạm Ninh và Chu Bội quỳ trên đệm cói, cung kính dập đầu lạy ba cái, cha mẹ hai bên đều cười đến không ngậm được miệng, luôn miệng nói:
- Con ngoan, mau đứng lên!
Người chủ trì hô lớn:
- Phu thê giao bái!
Hai người lại tự quỳ xuống, hành đại lễ với đối phương, đây biểu thị vợ chồng hai bên phải coi trọng lẫn nhau, người chủ trì lại hô lớn một tiếng:
- Đưa vào trong trướng!
Bái xong không phải là vào động phòng sao? Giờ vẫn chưa! Phía sau còn có tát trướng, uống rượu hợp cẩn, kết tóc - ba nghi lễ lớn cần phải làm, vợ chồng còn phải đi cảm tạ khách mời, uống vài chén rượu, sau đó mới được đưa vào động phòng.
Tát trướng vẫn luôn được gọi là nghi thức quan trọng nhất trong hôn lễ của người Hán, bắt đầu từ thời Tùy Đường là đều như vậy, cô dâu chú rể ngồi ở trong một cái lều nhỏ màu xanh, đây chính là ý nghĩa của thanh lư, thời đại Nam Bắc triều chiến tranh loạn lạc, dân chúng lang bạt khắp nơi, rất nhiều sĩ tộc xuôi phía nam quyết định thành hôn, cô dâu chú rể cử hành hôn lễ ngay ở trong cái lều nhỏ ven đường, thanh lư liền từ đó mà có.
Tát trướng là nghi thức quan trọng nhất ước định hôn nhân, ở mức độ nào đó cũng là sự tôn kính đối với tổ tiên.
Cô dâu chú rể ngồi trong lều, cha mẹ hai bên cầm mâm vàng bạc, bên trong đựng các vật cát lành tiền đồng, các loại quả, kẹo, cánh hoa, người thân tung vật cát lành vào trong lều lớn, biểu thị chúc phúc cho cô dâu chú rể.
Lễ quan còn phải đọc từ tát trướng, những từ này hôm nay nghe thoáng có chút bất nhã, nhưng ở Tống triều là lời chúc phúc cho cô dâu chú rể.
- Trong Tô Mạc Già, giống uyên ương giao cổ, lụa bọc hương quấn, như cá nước vui vầy, thắt eo váy mà sinh bách mị, ghé môi điểm hồng mà tập hợp mười cầu, chậm rãi ôm eo thon mảnh mai, luôn luôn nhìn mỹ nhân thẹn thùng, đã như thích từ lâu, trướng nghi ca dài, thọ lạc là đêm.
Đây là từ tát trướng của gia đình giàu có, nếu như gia đình ngõ nhỏ ở quê thành hôn, từ tát trướng sẽ càng thêm thô tục thẳng thắn, chính là dạy bảo cô dâu chú rể làm sao để quan hệ thân mật.
Canh năm, Phạm Ninh đã tỉnh, hắn từ từ mở mắt ra, trước mắt là mái tóc đen bóng như thác nước, cô gái nhỏ này không ngờ là nằm sấp trên người mình ngủ, còn không mảnh vải che thân.
Nghĩ đến sự điên cuồng của hai người tối qua, hắn không nhịn được nở nụ cười, nhưng đêm động phòng hoa chúc có lẽ đều là như thế này! Nếu không làm sao lại khiến người ta hoài niệm?
Phạm Ninh nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai trắng mịn như tuyết của Chu Bội, hắn không thể không thừa nhận, Chu Bội là một trong những nữ nhân có làn da đẹp nhất hắn từng gặp, không chỉ thanh khiết lóng lánh, còn trắng như mỡ dê.