Đương nhiên, luận dung mạo, cô vợ nhỏ của mình cũng không thua bất cứ người nào.
"Ư" một tiếng, Chu Bội cũng tỉnh rồi, nàng vươn hai tay ôm lấy cổ phu quân, dịu dàng nói:
- A Ngốc, người ta không cử động được, làm sao bây giờ?
- Nàng nên đổi lại cách xưng hô đi! Phu quân, quan nhân đều được.
Phạm Ninh cười khổ một tiếng nói.
- Không nha! Người ta cứ muốn gọi A Ngốc.
Chu Bội nũng nịu uốn éo người, Phạm Ninh nhất thời ý nghĩ xấu xông thẳng lên đầu, nghiêng người đè nàng dưới người mình.
- Tùy nàng đi! A Ngốc thì A Ngốc!
Sau một hồi mây mưa, Phạm Ninh chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt bỗng nhiên mở to, ở bên cạnh giường bọn hắn, còn một tiểu nương tử đang đứng, không ngờ là A Nhã.
Tuy rằng cách bởi màn trướng, nhưng không lẽ cô ta vừa rồi vẫn luôn ở bên cạnh?
A Nhã đỏ bừng cả mặt, nhẹ nhàng hành lễ:
- Cô gia và thiếu phu nhân muốn dậy rồi sao?
Ý của nha hoàn chính là như vậy, vợ chồng sinh hoạt, cô bình thường đều không tránh đi, cô ngủ gian ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi vào, hầu hạ hai chủ nhân.
Vương phu nhân tối qua cẩn thận dặn dò cô, nhưng A Nhã vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết được ý của Vương phu nhân, cô thật ra nên đứng ở ngoài cửa, chứ không phải đứng ở ngoài màn vải.
Đương nhiên, có một số thứ chỉ có thể hiểu ý mà không thể ám chỉ bằng lời, cô vẫn không thể lý giải được là rất bình thường, dù sao Vương phu nhân cũng không biết cô là người Nhật Bản.
- Một cô bé như muội này, đứng ở ngoài trướng làm gì?
Cả người Chu Bội không có sức lực, cũng lười mắng nàng.
Phạm Ninh cũng không biết nên nói cô bé như thế nào, hay đây là việc cô bé nên làm? Nếu Chu Bội không tức giận, mình cũng không nhiều chuyện, đêm nay nhưng thật ra phải nhắc nhở cô ấy một chút, không cần phải đứng ở bên giường nữa.
- A Nhã, đem quần áo trên đất đưa cho ta.
Nội y trên mặt đất thật ra đã được A Nhã thu lại hết rồi, cô bé lấy từ phía dưới trướng đưa cho Phạm Ninh, Phạm Ninh vội vàng mặc nội y lụa trắng vào, lại đi giày vào, choàng thêm một cái áo, nói với A Nhã:
- Ngươi hầu hạ thiếu phu nhân dậy đi!
Hắn cất bước đi ra ngoài, Chu Bội vội vàng đứng dậy hô:
- Phu quân, chàng muốn đi đâu?
- Ta ở trong nhà nổi!
Tiếng của Phạm Ninh từ bên ngoài truyền vào.
Chu Bội lúc này mới dậy, mặc nội y vào, lại nhẹ nhàng nhéo mặt của A Nhã một cái, nghiến răng cười nói:
- Đêm nay không cần ở bên giường nữa, phải ở gian ngoài, hiểu chưa?
Khuôn mặt xinh đẹp của A Nhã lập tức xấu hổ đỏ bừng lên, cô ta bây giờ mới hiểu mình hiểu nhầm, cô ta đã nhìn thấy một số việc không nên nhìn thấy.
- Muội muội biết rồi!
Cô ta lòng dạ rối bời đáp lại.
Thời tiết đã có chút nóng lên, Chu Bội cũng không chải đầu, phủ thêm một cái áo mỏng, dáng vẻ lười biếng đi ra nhà nổi bên ngoài.
Nàng cũng không lo lắng bị người khác nhìn thấy, hiện giờ toàn bộ hậu trạch cũng chỉ có ba người bọn họ.
Chỉ thấy trên nội đường, phu quân đang mở một cái hộp lễ vật, hình như là lễ vật Thiên tử ban cho, nàng tò mò hỏi:
- Phu quân, cái gì vậy?
Phạm Ninh vội vàng vẫy tay về phía nàng cười nói:
- Nàng mau qua đây xem, là đồ quý đó!
Chu Bội đi lên trước, ló đầu nhìn nhìn, nhẹ nhàng cười nói:
- Là bộ đồ pha trà!
- Đây cũng không phải là một bộ trà cụ bình thường, huynh xem xem sứ này màu như mã não, sáng mà không chói mắt, thật sự có mây trên bầu trời xanh sau mưa, ngàn gợn sóng xanh biếc đến tuyệt đẹp, đây là sứ lò quan đấy!
Trong hộp lễ vật là một cái ấm trà, bốn cái chén trà, còn có khay trà, ấm đun nước, kháo trà, hộp đựng trà vân vân hơn mười thứ, là một bộ trà đầy đủ, hoàn toàn đều là nung lò Nhữ.
Phạm Ninh bỗng sáng mắt, vậy ba hộp lễ vật khác có phải đều là đồ sứ không.
Lò quan của Tống triều là nhữ quan ca quân định, ngoại trừ lò ca là ngoài Nam Tống, bốn lò quan lớn khác, Thiên tử Triệu Trinh mỗi loại đều tặng Phạm Ninh một bộ, đây quả thật là quá mạnh tay rồi! Phải biết cho dù là Tống triều, sứ lò quan cũng là một vật vô cùng trân quý, chỉ có cung đình và quyền quý mới có thể sử dụng.
Lúc trước Phạm Ninh ở chùa Đại Tướng Quốc tìm được một cái ấm bí đỏ tám múi men xanh lò nhữ và một đôi chén trà, vẫn luôn coi chúng là báu vật, tuy rằng sau đó lại lấy làm quà mừng thọ ông nội Phạm Trọng Yêm, nhưng Phạm Ninh vẫn cho rằng mình mua rẻ bán đắt, sứ quan lò nhữ trăm quan tiền cũng không thể mua được, bán cho phú thương lớn cũng không chỉ là nghìn quan tiền, quan trọng là có tiền cũng không mua được.
Người bán hàng đó coi chúng là sứ lò dân gian bán cho mình, sau đó Phạm Ninh mới mời người giám định, đó thật là sứ quan lò nhữ, người bán hàng chịu lỗ lớn rồi.
Ngoài ra Bàng Tịch cũng tặng cho mình một bộ trà sứ, nói là lò quan, nhưng Phạm Ninh sau đó phát hiện cũng không phải là lò quan, mà là lò dân gian tinh phẩm, là một trong những bộ trà tốt nhất trên thị trường kinh thành hiện giờ, năm trăm quan tiền một bộ.
Cho tới bây giờ, trong tay Phạm Ninh bộ trà có vài bộ, nhưng bộ sứ lò quan thật sự một bộ cũng không có, quả thật là quá quý giá, đến cả bản thân Chu Nguyên Phủ cũng chỉ có một bộ sứ lò quan thật sự.
Lễ vật chúc mừng hôn lễ Thiên tử tặng mình hôm nay không ngờ lại là bốn bộ trà sứ lò quan, làm sao có thể không khiến cho Phạm Ninh vui mừng như điên.
Chu Bội thấy phu quân thích đến không ngậm được miệng, không khỏi bĩu môi, lại mở một hộp lễ vật khác, một mùi trà nồng đậm xộc vào mũi:
- A! Là long trà.
Chu Bội không hổ là tiểu thư khuê các, nàng có thể phân biệt chuẩn xác phượng trà và long trà, thời gian dưỡng long trà càng dài, mùi càng nồng đậm, nhưng cũng chỉ dòng họ hoàng thất và quyền quý quan trọng mới có thể hưởng dùng, giống Chu Nguyên Phủ cũng không có một chút, chỉ có thể hưởng dùng phượng trà.
- Là long trà!
Phạm Ninh cười nói:
- Chỉ thị viết tay của Thiên tử hôm qua đã nói, ban thưởng ta một trăm cân long trà.
Phạm Ninh bỗng nhiên hiểu ra, vì sao Thiên tử lại tặng hắn bộ trà cụ và trà, ở sân thí nghiệm Hỏa Khí Ty, mình đã nói với Thiên tử, Côn Châu thiếu trà, mình chuẩn bị mua một chút mang về, Thiên tử liền phê chuẩn cho mình ba vạn đảm trà Kiến Châu.
Nhưng đó là cho Côn Châu, bộ trà cụ và long trà hôm nay tặng mới là cho mình, chắc là thưởng mình chế tạo ra hỏa lôi vỏ sắt.
Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Phạm Ninh không khỏi thầm cười một tiếng, mình còn trông cậy vào hỏa lôi vỏ sắt để thăng lên một cấp nữa! Xem ra không thể rồi.
Thật ra cũng khó trách, vài năm nay mình thẳng quan quá nhanh, năm năm ngắn ngủi, từ chính bát phẩm thẳng lên tới tòng ngũ phẩm, đã khiến cho không ít quan lớn triều đình nói này nọ, cho rằng Thiên tử phá hủy thể chế thăng quan của triều đình, Triệu Trinh áp lực cũng lớn, ông chỉ có thể bồi thường mình về khoản tài vật.
Mượn danh nghĩa chúc mừng hôn lễ, ban thưởng cho mình bốn bộ sứ lò quan tinh phẩm và một trăm cân long trà, đây đúng thật là tốn một vạn quan tiền cũng không mua được phần thưởng hậu hĩnh này.