Chu Bội cũng ngạc nhiên vui mừng nói:
- Thiếp cũng tặng ông nội mười cân, ông nhất định sẽ rất thích.
Phạm Ninh cười gật gật đầu:
- Tặng tam a công và ông nội ta mỗi người mười cân.
- Vậy nghĩ xem còn có ai không?
Phạm Ninh giật mình, ôm chặt lấy trà:
- Ai khác cũng không tặng, ta tự để lại từ từ uống, nàng cũng đừng tặng cho người khác đó!
Chu Bội thấy bộ dạng hẹp hòi của phu quân, không nhịn được cười lớn một trận, tiếng cười trong trẻo dễ nghe như tiếng chuông bạc.
Nàng ôm cổ phu quân, chủ động hôn vào mặt hắn một cái, mỉm cười nói:
- Tiểu A Ngốc, tỷ tỷ sẽ không tặng kẹo ngọt của chàng cho người khác, vậy hài lòng chưa!
Phạm Ninh ôm nàng lên, đặt trên bả vai đi vào trong phòng, còn hùng hồn nói:
- Đương nhiên không hài lòng, lòng ta chịu tổn thương nghiêm trọng rồi, ta phải đòi bồi thường gấp đôi.
Nắm đấm nhỏ của Chu Bội đánh vào bả vai hắn một cái:
- Chàng cái con lừa chết này, nhanh thả ta xuống, bây giờ là ban ngày đó!
Vợ chồng sơn ham phong lưu khoái lạc, lại quên đi nghi thức quan trọng nhất, canh năm ngày tiếp theo sau ngày thành hôn, tân nương phải đặt gương trang điểm trước một cái bàn cao bái một bái, đây gọi là "cô dâu bái đường", là bước cuối cùng của hôn lễ, thời gian nhất định phải là canh năm.
Bình thường đều là mẹ chồng canh năm đến thúc giục con dâu đi bái đường.
Đây thật ra là khuyên cô dâu không nên quá buông thả bản thân, cho mẹ chồng một cái cớ để gọi con dâu ra khỏi giường.
Tuy nhiên mẹ chồng Chu Bội cũng không ở đây, tối hôm qua đã về phủ trạch ở hẻm Phù Dung giáo huấn chồng, vậy liền tạo điều kiện cho hai người thỏa sức tận hưởng cá nước vui vầy.
Chu Bội tuy rằng tối hôm qua vừa mới bắt đầu có chút khó chịu, nhưng khi đi sâu vào, nàng cũng coi như là ăn tủy mới biết nó ngon, mụ mị như mê như say tiến vào.
Sau khi mai nở hai độ, hai người lại ngủ say, mãi đến tận trưa mới dậy rửa mặt chải đầu.
Chu Bội rửa mặt chải đầu xong, liền vội vàng đi đến tiền viện, thẳng lên lầu Thúy Vân, từ sau khi Phạm Ninh mua nhà, nàng liền xem chỗ đó là lãnh địa của mình, hiện giờ nàng làm nữ chủ nhân, càng danh chính ngôn thuận hưởng thụ lâm viên hoàng gia trong phủ trạch khiến cho đám quý phu nhân không ngừng ngưỡng mộ này.
Tuy nhiên nàng hiện giờ càng quan tâm huynh trưởng hơn, huynh trưởng tối hôm qua ở đây tốt không? Chu Bội biết huynh trưởng nhận biết được nơi ở, phụ thân đi Thanh Châu nhậm chức, chuẩn bị để huynh trưởng đến sống ở chỗ tam a công, nhưng ở mấy tháng, huynh trưởng liền không quen, vẫn là quay về nhà mình, cũng không biết huynh trưởng có quen sống ở đây không? Tuy nhiên hôm qua huynh trưởng rất yên lặng, liền thấy được huynh ấy không phải quá bài xích nơi này.
Chu Bội lên tầng bốn, người mở cửa là Hình Thị vú nuôi của huynh trưởng, từ khi huynh trưởng hai tuổi, Hình thị liền bắt đầu chăm sóc y, xấp xỉ hơn hai mươi năm rồi, gần như một bước cũng không rời, chỉ sợ trong lòng, huynh trưởng, tình cảm đối với vị Hình Thị này còn sâu đậm hơn với mẫu thân.
Đương nhiên, Vương Thị đối với con trai mình cũng vô cùng hào phóng, mỗi tháng cho Hình Thị tiền lương một trăm quan tiền, để bà có thể phụng dưỡng cha mẹ và đệ muội của mình, Hình thị có một cuộc hôn nhân ngắn ngủi, kết hôn chưa được năm năm chồng đã bệnh chết, không để lại đứa con nào, bà liền coi Chu Triết làm con trai của mình, tận tâm tận lực chăm sóc y.
- Đại nương, ca ca thế nào?
Hình Thị lách mình đi ra, nhỏ giọng nói:
- Rất yên lặng, giống như nhà cũ.
Hình Thị cũng rất kinh ngạc, bà cũng nghĩ không thông đứa nhỏ này ở đây tại sao lại yên lặng như vậy, Chu Bội nhìn thân hình mập mập của huynh trưởng quay lưng về phía mình, đang hết sức chăm chú khắc cái gì đó, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác dịu dàng, lại nhỏ giọng hỏi:
- Huynh ấy đi xuống dưới chưa?
Hình Thị gật gật đầu:
- Không đi ra ngoài, buổi sáng đi dạo trong mấy tầng lầu nhà, nó hình như cũng rất thích tầng ba, tầng bốn cũng vậy, nhưng tầng một và tầng hai nó không thích.
Chu Bội gật gật đầu, nàng có thể hiểu tầng một và tầng hai đều là phòng lớn bố trí trang trọng, ca ca vẫn luôn không thích.
Nàng ngẫm nghĩ một chút, liền tặng tầng bốn cho ca ca ở, mỗi ngày để huynh ấy leo lên xuống lầu, đối với huynh ấy có lợi, lát nữa đi nói với phu quân.
- Cô nương, khi nào bọn ta quay về?
Hình Thị lại hỏi.
- Ở thêm vài ngày nữa đi! Sẽ không quá mười ngày.
Chu Bội suy nghĩ cẩn thận, nửa tháng sau nàng sẽ theo phu quân xuôi xuống Dương Châu phía nam, không thể để ngày đi mới để ca ca quay về, huynh ấy nhất định sẽ làm loạn, trước đó năm ngày để huynh ấy quay về, những ngày đấy mình phải đi thăm huynh ấy nhiều hơn, sau đó khi mình rời đi huynh ấy cũng có thể quen được.
Dặn dò Hình Thị vài câu, liền xuống lầu, ở cửa vừa hay gặp phải Mạc nữ quản gia.
- Thiếu phu nhân, bây giờ trưa rồi, phu nhân xem cơm trưa làm thế nào?
Đám người hầu gọi mẫu thân Chu Bội Vương Thị là phu nhân, Chu Bội đã lấy chồng, không thể lại gọi là cô nương (vừa rồi Hình thị gọi nàng là cô nương hoàn toàn là thói quen), vậy chỉ có thể gọi là thiếu phu nhân, nhưng nguyên nhân cũng là bởi vì những người hầu này đến từ Chu phủ, nếu như là người hầu mới tuyển, vậy thì phải gọi nàng là phu nhân rồi, đây là cách gọi của người làm đối với chủ nhân nữ, không liên quan tới tuổi tác.
Chu Bội nhất thời có chút nhức đầu, nàng ở trong nhà trước giờ đều là cơm bưng đến miệng, quần áo đến tay, cũng không quản việc trong phủ, cho đến hôm qua vẫn sống như vậy, chỉ cách có một đêm, thân phận của nàng liền thay đổi, trách nhiệm cũng đặt ở trên vai, làm cho nàng quả thật không quen, cũng có chút không biết làm sao.
- Việc này hay là đi quán rượu Thanh Phong ăn đi!
Mạc nữ quản gia âm thầm buồn cười, cô nương nhà bọn họ quả thật không có thay đổi gì!
- Thiếu phu nhân, ý của ta là nói, đồ ăn đều đã chuẩn bị xong rồi, có phải bây giờ bắt đầu ăn cơm không?
- Được chứ!
Chu Bội lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng nói:
- Tầng hai chính là nhà ăn, bọn ta bên đó năm người, các ngươi thì tùy ý.
Ngoài bọn họ ra là ba người, nàng và phu quân, còn có tiểu nha hoàn A Nhã, về phần huynh trưởng và vú nuôi, huynh trưởng trước giờ đều là một mình ăn cơm, vú nuôi cho huynh ấy ăn, huynh ấy tự ăn cơm sẽ làm rối tinh tối mù.
- Ta biết rồi, giờ đi chuẩn bị.
Mạc nữ quản gia bước nhanh rời đi, Chu Bội đang muốn đi gọi phu quân tới dùng cơm, đã thấy phu quân vội vàng đi qua.
- Phu quân, làm sao, lại gấp gáp như vậy?
- Nghe nói mẹ ta đến rồi, mẹ đâu?
Chu Bội ngẩn ra, quay đầu lại, đúng lúc thấy mẹ chồng nàng Trương Tam Nương từ trong rừng cây đi ra, vừa rồi bà ở trong rừng cây, Chu Bội lại không nhìn thấy.
Chu Bội vội vàng tiến lên hành lễ vạn phúc:
- Con dâu hành lễ với mẹ!
Trương Tam Nương lập tức tươi cười rạng rỡ, vội vàng khoác lấy tay con dâu, bà trước giờ vẫn thích Chu Bội, hiện giờ nàng rốt cục đã trở thành con dâu của mình, Trương Tam Nương sao có thể không mở cờ trong bụng.