- Mẹ vốn muốn đến hỏi thăm các con sớm một chút, canh năm các con chắc là đã bái đường rồi chứ?
Chu Bội chợt quay đầu lại, hoảng sợ nhìn phu quân, nghi thức này không ngờ nàng lại quên mất.
Trong lòng Phạm Ninh cũng thầm kêu khổ, bọn hắn sớm đã quên không còn nhớ gì rồi, nhưng hắn vẫn giả bộ, hắn gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười nói:
- Mẹ, bái là bái rồi, nhưng không phải canh năm, có chút muộn, không sao chứ!
Trương Tam Nương cười nói:
- Các con hôm qua kết hôn đi qua đi lại một ngày, chắc cũng mệt, ngủ quên là rất bình thường, chỉ cần đã bái là tốt, không nhất định là phải canh năm.
Trong lòng Chu Bội vừa xấu hổ vừa bối rối, bọn họ ngủ quên, nhưng không phải là mệt mỏi một ngày, mà nguyên nhân là mệt một đêm, nàng không dám nhìn mẹ chồng, lại lén lén nhìn phu quân, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, Phạm Ninh thè lưỡi, ý là nguy hiểm thật, Chu Bội hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt đó rõ ràng là nói, "Đều tại chàng!".
Trương Tam Nương lại không chú ý đến hành động mờ ám của con trai và con dâu, bà thở dài nói:
- Mẹ tới là muốn nói cho các con, ngày mai chúng ta phải trở về rồi, vẫn là đi thuyền của Minh Nhân về.
Phạm Ninh ngẩn ra:
- Mẹ, vì sao vội vã như vậy?
- Nguyên nhân con đương nhiên biết, mẹ và cha con tối qua thương lượng cả đêm, đã đạt được thỏa thuận, mẹ phải quay về lập lại gia quy, mấy thúc phụ và cậu của con cũng đều có việc riêng, bọn họ cũng phải quay về gấp.
- Vậy có cần con đi nói với cha mẹ và ông nội một tiếng không?
Chu Bội vội vàng nói.
Trương Tam Nương vỗ vỗ tay nàng cười nói:
- Con hiện giờ không thể trở về, phải ba ngày sau mới lại mặt, mẹ và cha chồng con buổi chiều đi thăm hỏi thông gia, coi như là cáo biệt, vợ chồng son các con sống cho tốt, sớm cho mẹ có cháu để bế.
Trương Tam Nương sau khi ăn trưa xong lại hàn huyên với Chu Bội nửa canh giờ, liền vội vàng rời đi, buổi chiều sau khi bà cùng chồng thăm hỏi thông gia xong, còn phải dẫn con gái đi mua quần áo son phấn tốt nhất, rồi mua cho cha mẹ mình một chút lễ vật, một đống việc, quả thật không có quá nhiều thời gian tán gẫu việc nhà với con dâu, chỉ đành đợi sau này thôi.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Phạm Ninh và Chu Bội cùng ra bến tàu tiễn cha mẹ và bạn bè thân thích về phủ Bình Giang, Chu Hiếu Vân phải vào triều sớm, không thể đến tiễn thông gia, Chu Nguyên Phủ thân thể có chút không khỏe, liền mời huynh đệ Chu Nguyên Phong thay ông ta đến tiễn.
Phạm Trọng Yêm cũng phải về quê tảo mộ mẫu thân, nhân tiện tĩnh dưỡng mấy tháng, vừa hay ngồi chiếc thuyền lớn này cùng trở về, cùng đi với ông quay về là con trai nhỏ Phạm Thuần Túy.
Số người lần này trở về rất nhiều, cha mẹ và muội muội Phạm Ninh, cả nhà tam thúc, cả nhà tứ thúc, Lưu Viện chủ, cữu phụ Trương Bình, tộc trưởng Phạm Đại Chí, Phạm Trọng Yêm và con trai, dọc đường cũng không hiu quạnh.
Lần này trở về lễ vật cũng chất chồng như núi, Chu gia tặng mấy chục rương các loại vật phẩm tốt nhất kinh thành, chỉ lụa hồ thượng hạng mỗi nhà cũng tặng một trăm tấm.
Phạm Ninh cũng tặng cha mẹ và ông nội mười mấy thùng đồ dùng hàng ngày, ngoài ra Chu Bội lại tặng cho mẹ chồng và em chồng mỗi người một bộ trang sức vàng tốt nhất, coi như là một chút tâm ý của nàng.
Phạm Ninh nhìn thấy một chỗ trống, liền gọi mẫu thân Trương Tam Nương qua một bên, đem nửa miếng ngọc bội đưa cho bà.
- Mẹ, trong này là một vạn quan tiền, cửa hàng tiền Chu thị phủ Bình Giang cũng có thể lấy được, mẹ tự cầm lấy, muốn dùng thế nào cũng tùy mẹ.
Trương Tam Nương giật mình:
- Con lấy nhiều tiền như vậy cho mẹ làm cái gì? Mẹ không dùng đến, con tự giữ đi, về sau mua nhà lớn.
- Mẹ, con có đủ tiền mà!
Phạm Ninh nói nhỏ vài câu vào tai mẫu thân, ánh mắt Trương Tam Nương mở lớn:
- Con tại sao lại có nhiều tiền như vậy? Không làm chuyện gì phạm pháp chứ!
- Mẹ nghĩ đi đâu vậy? Đây là tiền Minh Nhân, Minh Lễ đãi vàng kiếm được, con có một phần, không phải việc phạm pháp.
- Vậy mẹ yên tâm rồi!
Phạm Ninh lại cười nói:
- Bây giờ trong nhà không giống với lúc trước, trong tay mẹ có một khoản tiền, trong lòng không phải an tâm hơn một chút sao?
- Con nói đúng, trong tay có một khoản tiền, mẹ cũng không phải xem sắc mặt cha con mà sống, mẹ không yêu cầu cha con nuôi gia đình, mẹ để tiền lại trong cửa hàng tiền, chỉ riêng tiền lãi cũng đủ để mẹ và muội muội con sống rồi.
- Mẹ, chuyện không có nghiêm trọng như vậy.
Phạm Ninh không khỏi cười gượng một tiếng, mẫu thân mình nghĩ vấn đề quá cực đoan, mình cho mẹ tiền chẳng qua là vì đề phòng nếu chẳng may.
- Còn những khế đất và khế ước nhà này, mẹ cũng cầm đi, tiền thuê cửa hàng thuộc về mẹ.
Phạm Ninh lại đem một cái túi giấy lớn đưa cho mẫu thân, đây là của hồi môn của Chu Bội, là tòa nhà lớn và ba cửa hàng ở trấn Mộc Đổ, trong đó cửa hàng lớn nhất là quán rượu Tam Thanh là quán rượu lớn nhất trấn Mộc Đổ, ngoài ra còn có hơn năm nghìn mẫu ruộng, Chu Nguyên Phủ sắp về Ngô Giang rồi, liền đem toàn bộ tài sản ở trấn Mộc Đổ giao cho cháu gái.
Chu Bội phải cùng Phạm Ninh đi Côn Châu, những tài sản này nàng cũng không trông coi được, liền giao cho Phạm Ninh.
Hôm qua Chu Bội đã đem chuyện này nói rõ với mẹ chồng Trương Tam Nương rồi, Trương Tam Nương cũng không từ chối, bèn nhận lấy túi giấy, dù sao bà không bận gì, giúp còn trai con dâu trông coi những tài sản này cũng không sao.
Còn về phủ trạch lớn để gia đình họ chuyển vào ở, bà cũng không từ chối, coi như là trông coi nhà cửa giúp con trai.
Nhân lúc còn chưa lên thuyền, Trương Tam Nương lại kéo con dâu Chu Bội sang một bên nói vài lời.
Phạm Ninh cầm một cái rương trúc đi lên trước, cười cầm rương đưa cho Phạm Trọng Yêm:
- Vốn cháu còn muốn qua vài ngày nữa đi thăm a công, không ngờ a công phải về quê rồi, đây là một chút tâm ý của cháu với a công.
Phạm Trọng Yêm cười tủm tỉm nói:
- Chẳng lẽ cháu muốn đem đá Khê Sơn Hành Lữ tặng cho ta sao?
Phạm Ninh cười gượng một tiếng:
- Chỉ sợ cho dù cháu muốn tặng, nhị thúc cũng không nỡ, khối đá đó được thúc ấy mượn cớ làm bảo vật trấn cửa hàng để chiếm lấy, cháu cũng không lấy lại được.
- Không có đá Khê Sơn Hành Lữ, những thứ khác ta cũng không muốn.
- Đây đúng là đồ tốt, Thiên tử ban thưởng cho cháu, a công thật sự không muốn?
Trong lòng Phạm Trọng Yêm khẽ dao động:
- Chẳng lẽ là long trà?
Phạm Ninh cười gật gật đầu:
- Mười cân long trà, nếu a công không muốn thì thôi vậy.
Phạm Trọng Yêm lập tức cuống lên, cầm lấy rương trúc:
- Ai nói ta không cần, cháu dám lấy về, xem ta đánh cháu thế nào!
Phạm Trọng Yêm vui vẻ tươi cười rạng rỡ, đây chính là trà tốt nhất của Đại Tống, mình tại sao lại có thể không muốn?
- Xem ra cháu có lòng hiếu thảo, lát nữa ta tặng cháu vài bức tranh chữ, là ta viết mấy năm trước, để lại cho cháu đó!
Phạm Trọng Yêm thân thể không tốt, sớm đã gác bút, hiện giờ thư pháp của ông đúng là một chữ khó cầu, đừng nói là tranh, Phạm Ninh lập tức mừng rỡ, khom người tới đất: