- Đa tạ a công ưu ái!
***
Phụ thân của Phạm Ninh Phạm Thiết Chu không thể uống trà, Phạm Ninh cũng không cho ông, cho ông rồi, ông cũng cầm đi tặng người khác, căn bản không hiểu sự quý báu của long trà.
Về phần những người khác, Phạm Ninh đều thấy tặng không hợp, về ông nội không công bằng kia của hắn, Chu gia tặng cho ông năm cân phượng trà và mấy chục bình rượu ngon, Phạm Ninh cảm thấy là đủ rồi.
Lưu viện chủ, Phạm Ninh đem bộ đồ trà ngọc xanh lò quân Bàng Tịch tặng cho mình đem cho ông, tuy không phải là lò quan, mà là tinh phẩm lò dân gian, nhưng cũng là bộ trà tốt nhất trên thị trường kinh thành, năm trăm quan tiền một bộ, hơn nữa số lượng có hạn, hiện giờ đã mua cũng không được.
Lưu viện chủ vô cùng yêu thích, khi lên thuyền còn ôm cái hộp vào trong ngực, chỉ sợ thuyền phu vận chuyển hành lý tay chân vụng về, không cẩn thận làm vỡ bộ trà cụ quý giá này.
Cáo biệt mọi người xong, thuyền lớn cuối cùng khởi động, Phạm Ninh ở trên bến tàu vẫy tay tạm biệt người nhà, trong lòng Phạm Ninh không khỏi có chút thương cảm, lần này hắn trực tiếp xuất phát từ Dương Châu, sẽ không về quê nữa, lần từ biệt này lại là hai năm.
***
Lại mặt cũng là một khâu quan trọng trong hôn nhân, cũng xem như là khâu cuối cùng, Trung Quốc từ xưa xem trọng hình tròn, đến từ đâu, cuối cùng sẽ phải quay lại chỗ đó, đón dâu là bước đầu tiên của thành hôn, vậy bước cuối cùng cũng phải quay về nhà mẹ đẻ nhà gái, để biểu thị hôn lễ kết thúc.
Phong tục lại mặt các nơi cũng không giống nhau, có nơi bảy ngày sau lại mặt, có nơi ba ngày sau lại mặt, cũng có nơi ngày sau kết hôn đã lại mặt.
Phong tục phủ Bình Giang là ba ngày sau lại mặt, vì hai nhà là đồng hương, cho nên đều chọn phong tục của quê hương, ba ngày sau lại mặt.
Đối với Chu gia, hôm nay cũng là một ngày quan trọng, con gái con rể lại mặt, cho nên Chu gia sáng sớm cũng giăng đèn kết hoa, thu dọn quét tước phủ trạch.
Ăn sáng chưa được bao lâu, Chu Bội liền ngồi xe ngựa quay về nhà mẹ đẻ, Phạm Ninh tất nhiên là cưỡi ngựa, cùng đi về còn có Chu Triết huynh trưởng của Chu Bội.
Chu Bội vốn định mười ngày sau mới đưa cậu ta về, nhưng Chu Triết nghe nói sẽ về nhà, liền liều sống muốn đi theo, Chu Bội cũng chỉ đành dẫn cậu ta đi về.
Có lẽ Chu Triết cảm giác muội muội cũng không có thay đổi gì quá lớn, một lòng buông bỏ, lại muốn quay về nhà mình, dù sao cậu ta trẻ con như vậy, không thể rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc với mình.
Vợ chồng Chu Hiếu Vân sớm đã chờ ở cửa, nghe nói con gái con rể đến rồi, vội vàng ra đón.
- Mẹ!
Chu Bội nũng nịu nhào vào trong lòng mẫu thân, hai mẹ con ôm nhau một lúc, Vương Thị vuốt vuốt mái tóc nàng cười nói:
- Đã xuất giá rồi, sao còn giống đứa trẻ con vậy.
- Ở trước mặt mẹ, người ta đương nhiên là đứa trẻ nhỏ rồi!
Chu Bội lè lưỡi, tinh nghịch cười nói.
- Con đứa nhỏ này, quả thật không có biện pháp gì với con!
Bên đó hai mẹ con đang nói chuyện, Phạm Ninh tiến lên hành lễ với cha vợ, đưa lên một cái rương trúc:
- Đây là một chút tâm ý của con rể dành cho nhạc phụ đại nhân.
Tuy nói Chu Hiếu Vân trước giờ vẫn thích Liễu Nhiên hơn một chút, nhưng Phạm Ninh đã thành con rể của ông ta, Liễu Nhiên lập tức bị Chu Hiếu Vân gạt qua một bên.
Ông nhận lấy cười tủm tỉm hỏi:
- Đây là cái gì?
- Là năm cân long trà, hy vọng nhạc phụ đại nhân thích!
Chu Hiếu Vân cười ha hả:
- Quả là đồ tốt! Cảm ơn ý tốt của con rể, ta rất thích!
Phạm Ninh tuy tiếc long trà của mình, nhưng có chuyện hắn không tránh được, lễ vật cho nhạc phụ, ngoại trừ long trà, những thứ khác hắn quả thật cũng không lấy ra được.
Về bốn bộ đồ trà lò quan, đó chính là bảo bối của hắn, ai cũng không nỡ tặng, hắn phải giữ lại cho con trai mình, truyền lại nhiều đời.
Hắn hiện giờ đang có chút hối hận đem bộ trà sứ lò nhữ dân gian tinh phẩm tặng cho Lưu Viện chủ, hắn nên giữ lại cho mình dùng, bốn bộ sứ lò quan chỉ có thể thưởng thức, mà không thể thật sự dùng uống trà, ngộ nhỡ lỡ tay rơi một cái, thì thật sự không thể đền bù.
Tuy nhiên đã tặng rồi, hắn cũng không thể làm gì được, chỉ có thể nghĩ cách lại kiếm ra một bộ sứ lò nhữ dân gian tự dùng, hoặc là tự đi mua một bộ sứ đen Kiến Châu cũng được.
Lúc này, Vương Thị gọi bọn họ đi vào, lại sai vài vú già đưa con trai và vú nuôi vào hậu trạch.
Phạm Ninh và Chu Bội đi vào cửa lớn, đi vào trong nhà, Phạm Ninh phát hiện tâm trạng Chu Bội có chút không tốt, liền nhỏ giọng nói:
- Sao vậy?
Chu Bội bĩu môi, buồn bã nói:
- Vài ngày trước thiếp còn là chủ nhân như vậy, hôm nay không ngờ lại biến thành khách, thay đổi quá lớn, thiếp khó mà chấp nhận được.
Phạm Ninh khẽ cười nói ở bên tai nàng:
- Thay đổi lớn hơn, chẳng phải nàng cũng chấp nhận rồi sao? Hình như còn vui vẻ chịu đựng.
Khuôn mặt Chu Bội đỏ lên, hung hăng đấm vào sau lưng hắn.
Một đấm vừa rồi bị Vương Thị quay đầu lại nhìn thấy, bà cười cười nói:
- Bội nhi, ở trước mặt ông nội đừng có ra tay đánh phu quân như vậy, ông sẽ giận đấy.
Chu Bội chu miệng, không vui nói:
- Con nói mà! Mới vài ngày đã coi con là người ngoài rồi.
Ngoài miệng không vui, trên tay lại không nhàn rỗi, lại lặng lẽ mò lấy eo của Phạm Ninh, hung hăng nhéo một cái…
Hai ngày này Chu Nguyên Phủ có chút cảm nhẹ, cũng chỉ là chịu ít phong hàn, chỉ là tuổi đã lớn, những bệnh tật nhỏ này cũng đáng lưu tâm, ông chỉ có thể nằm trong nhà tĩnh dưỡng, hôm nay có khá hơn một chút.
Phạm Ninh và Chu Bội đi vào sân, liền thấy lão gia tử đứng ở trước bậc thang, ông hôm nay mặc rất tùy thích, một cái áo thiền rộng, đầu đội mũ quả dưa, đón tiếp hậu bối thôi! Không cần phải trang trọng làm gì.
Chu Bội tuy biểu hiện ngoài mặt giận ông nội, nhưng khi gặp ông nội thật rồi, trong lòng nàng lại vô cùng vui mừng, vội vàng kéo Phạm Ninh quỳ xuống hành lễ.
- Tốt lắm! Tốt lắm! Mau đứng dậy đi!
Nhìn thấy cháu gái và cháu rể, Chu Nguyên Phủ cũng nở hoa trong lòng, vội vàng bảo hai người đứng dậy.
Chu Bội lại lấy lại vẻ nghịch ngợm ngày trước, kéo tay ông nội làm nũng hỏi:
- Ông nội có nhớ Bội nhi hay không?
- Không nhớ! Đang tức cháu đây?
- Ông nội tức giận cái gì?
- Các cháu cho tam a công mười cân long trà, lại không có phần của ta, cháu nói ta có giận hay không?
Mọi người đều không nhịn được cười, tục ngữ nói "Người già như trẻ nhỏ" chính là cái ý này, người đã già liền có lúc tâm tính giống như trẻ con.
Chu Bội vội vàng lắc lắc cánh tay ông nội:
- Tại sao lại không cho ông nội chứ! Chúng cháu ngày thứ hai đã muốn đem tặng người, không phải sau ba ngày mới có thể lại mặt sao? Long trà đương nhiên lấy ra rồi, người còn tức giận.
- Được rồi! Được rồi! Đám xương già của ông nội đều sắp bị cháu lắc đến rơi ra rồi, ta chỉ là đang đùa thôi, làm sao lại thật sự tức giận được.
Chu Nguyên Phủ lấy lại nụ cười, mặt mày hiền hậu, cười nói với Phạm Ninh:
- A Ninh ngồi xuống, Bội nhi, cháu cũng ngồi xuống, không phải ngồi bên phải, phải ngồi bên trái.