Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 552 - Chương 550

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 550
 

Chu Bội đành phải đứng dậy, lầm bầm lầu bầu ngồi ở bên dưới phu quân.

Chu Nguyên Phủ nghiêm nghị nói với nàng:

- Đây tuy là tiểu tiết, nhưng rất quan trọng, hơn nữa trước mặt người ngoài, cháu phải tôn trọng phu quân mình từng giây từng phút, nếu không người khác sẽ nói Chu gia chúng ta không có gia giáo.

- Cháu cũng biết rồi, ông còn nói!

Miệng nhỏ của Chu Bội chu lên đến tận trời rồi, vừa rồi nàng còn cố ý gọi ông nội là "người", lúc này tính khí ngang ngược của nàng nổi lên, lại về cách xưng hô bình thường, "người" chuyển thành "ông".

Chu Nguyên Phủ không có cách nào với nàng, chỉ đành vẫy vẫy tay:

- Đi nói chuyện với mẹ cháu đi, ta với phu quân cháu nói chuyện.

Chu Bội lập tức mặt mày lại hớn hở:

- Cảm ơn ông nội!

Nàng nhảy dựng lên chạy vài bước, bống nhiên lại nhớ tới phu quân của mình, lại ngượng ngùng quay lại nói:

- Phu quân, chàng nói chuyện với ông nội, ta đi tìm mẫu thân.

- Đi đi!

Phạm Ninh cười cười.

Chu Bội lúc này mới vui vẻ chạy ra ngoài.

- A Ninh, thật là có lỗi! Đứa trẻ này, bị ta làm hư rồi.

Nhìn bóng lưng cháu gái, Chu Nguyên Phủ có chút áy nát thở dài.

Phạm Ninh gãi đầu, ngượng ngùng cười nói:

- Ông nội, tâm tính của nàng cháu rất hiểu!

Chu Nguyên Phủ vỗ trán, cười ha hả:

- Ta suýt nữa đã quên, cháu quả thật hiểu Bội nhi mà.

Chu Nguyên Phủ đối với cuộc hôn nhân mà mình an bài rất vừa ý, không chỉ là Phạm Ninh thiếu niên đắc chí, tiền đồ rộng mở, quan trọng hơn là cháu gái mình điêu ngoa tùy hứng, gả cho ai cũng sẽ làm cho người ta đau đầu, cũng chỉ có Phạm Ninh có thể thuần phục được nàng.

Đừng thấy Phạm Ninh từ nhỏ ở cùng nàng đều là chịu thiệt, thực tế hắn lại nắm được tâm tư của cháu gái, người khác không hiểu, Chu Nguyên Phủ lại nhìn thông suốt, tiểu tử này biết tiến biết lùi, chỗ nên nhường thì nhường, nhưng lại vững vàng nắm chặt nguyên tắc.

Ví dụ như vừa rồi tặng long trà, rõ ràng là Phạm Ninh tặng, nhưng hắn vẫn không nói một tiếng, cho Bội nhi đủ thể diện, nhưng về vị trí ngồi, hắn lại không giải thích thay Chu Bội chút nào, những gì nhìn thấy ông nội dường như rất thích thú, một chút cũng không hòa giải, đây chính là nguyên tắc hắn giữ vững.

Chu Nguyên Phủ đã bảy mươi tuổi rồi, những chi tiết này ông thấy rất rõ.

Chu Nguyên Phủ sau đó xua con trai ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người ông và Phạm Ninh.

- A Ninh, có mấy lời ta sớm đã muốn nói với cháu, chỉ là lúc trước ta vẫn là người ngoài, có vài lời quả thật không thể nói, lần trước cháu đón dâu là một cơ hội tốt, nhưng không khí lại không đúng, kéo đi kéo lại, hôm nay ta không muốn kéo dài thêm nữa, nghẹn ở trong lòng sớm muộn gì cũng sinh ra bệnh.

Phạm Ninh không biết lão gia tử muốn nói cái gì, hắn không nói gì, chỉ đành cung kính ngồi, chăm chú lắng nghe.

- Trước tiên nói về tứ thúc cháu đi! Gã mấy năm nay làm không tệ, mở rộng cửa hàng tiền Chu thị từng bước từng bước, mười hai cửa hàng tiền lộ Ba Thục và Thiểm Tây đều là do gã mở ra, tuy nhiên ta không có ý định để gã làm tiếp, ta có quán rượu ở Ngô huyện, tên là quán rượu Phẩm Hương, có thể xếp vào năm quán đứng đầu Ngô huyện, ta tính lấy giá năm trăm quan tiền đem bán quán rượu này cho gã, cháu không có ý kiến chứ!

Phạm Ninh gật gật đầu, hắn hoàn toàn có thể hiểu được quyết định của Chu Nguyên Phủ, lúc trước tứ thúc làm chưởng quỹ của Chu gia không có gì đáng trách, nhưng sau khi mình cưới Chu Bội, Chu gia lại để tứ thúc làm chưởng quỹ thì có chút ức hiếp Phạm gia rồi.

Nhưng cửa hàng tiền Chu thị là trung tâm tài sản của Chu gia, bọn họ không thể để người ngoài nhúng vào, cho nên tặng tứ thúc một quán rượu, để tứ thúc rời khỏi cửa hàng tiền Chu thị, cũng là một loại phương án xử lý khá hậu đãi.

Về năm trăm quan tiền, đối với một quán rượu trong năm quán đứng đầu Ngô huyện mà nói, căn bản không đáng nhắc tới, trên thực tế chính là tặng cho tứ thúc.

- Cảm ơn sắp xếp của ông nội, đây là may mắn của tứ thúc cháu!

Phạm Ninh rất rõ, lão gia tử cho tứ thúc một quán rượu vẫn là nể mặt mình.

Chu Nguyên Phủ hài lòng gật gật đầu, lại tiếp tục nói:

- Còn có một câu, ta nói ra cháu đừng tức giận, Phạm gia nhân tài lớp lớp, có Phạm tướng công danh sĩ thiên hạ như vậy, mấy con trai của lão cũng đều là người tuấn kiệt, nhưng mạch của ông nội cháu, quả thật gia đình đơn chiếc.

Phạm Ninh yên lặng không nói gì, hắn hiểu gia đình đơn chiếc Chu Nguyên Phủ nói là ý gì, cũng không phải là nói trẻ con sinh ra không nhiều, phụ thân có bốn huynh đệ mà! Chu Nguyên Phủ là đang nói cho hắn, nhà bọn hắn cái mạch này trừ mình ra, lại không có nhân tài.

Lục Mẫn tuy tri thức lễ nghĩa, nhưng dù sao gã cũng là họ Lục, là con cháu Lục gia, không phải con cháu Phạm gia, Minh Nhân và Minh Lễ coi là nhân tài, nhưng không phải nhân tài theo lời Chu Nguyên Phủ

Tuy nhiên, Phạm Ninh cũng hiểu ý của Chu Nguyên Phủ rồi, Chu Nguyên Phủ thật ra là muốn để mình dẫn dắt con cháu Chu gia, để con cháu Chu gia thăng quan tiến chức theo sau mình, đồng thời cũng trở thành trợ thủ của mình.

Phạm Ninh đoán không sai, Chu Nguyên Phủ chính là hy vọng Phạm Ninh có thể dẫn dắt con cháu Chu gia nhiều hơn, từ khi Phạm Ninh còn rất nhỏ Chu Nguyên Phủ đã bắt đầu quan sát hắn, từng bước nhìn hắn thi đỗ học đường Diên Anh, thi đỗ hạng nhất Huyện sĩ, thi đỗ hạng nhất thi Đồng tử, lại thi đỗ hạng nhất Tiến sĩ Đồng tử, lại được Thiên tử sủng ái, mới mười chín tuổi đã đảm nhiệm quan lớn tòng ngũ phẩm.

Đứa nhỏ này hoàn toàn không phụ lòng kỳ vọng của mình, đã dần dần trở thành trụ cột của Đại Tống, hơn nữa rất có đầu óc, bắt đầu kết giao với hai nhà Cao Tào, đặt cược vào Triệu Tông Thực, mở rộng các mối quan hệ của mình.

Tiền đồ người này không thể đo lường được!

Đương nhiên, với sự kiên nhẫn của Chu Nguyên Phủ, ông thật ra căn bản không cần đề cập đến chủ đề hôm nay, có cơ hội Phạm Ninh tất nhiên sẽ nâng đỡ Chu gia, chỉ là...

Chu Nguyên Phủ thở dài, lại tiếp tục nói:

- Ta đã qua tuổi bảy mươi, người thọ bảy mươi xưa nay hiếm có, còn có thể sống bao lâu ta không biết, nhưng chắc chắn sẽ không quá dài, ta không có kỳ vọng khác, chỉ hy vọng con cháu bình an, Chu gia có thể ra cành ra lá, để cho ta có thể nhắm mắt ở dưới cửu tuyền, A Ninh, chuyện này cháu có thể giúp ông nội được không?

Chu Nguyên Phủ thật ra cũng ý thức được mình vừa rồi nói sai, ông không nên nhắc Phạm gia nhân tài suy yếu, lời này sẽ làm cho người ác cảm, cho nên ông mới dùng giọng điệu khẩn thiết để tác động Phạm Ninh.

Phạm Ninh gật gật đầu, hắn biết lão gia tử cũng không phải muốn mình hiện giờ phải làm chuyện gì đó, mà phải bày tỏ thái độ của mình trước, hoặc là nói để làm cam kết.

Không nói đến bản thân vốn là con rể Chu gia, giúp đỡ Chu gia một tay vốn là việc trong bổn phận của mình, huống chi Chu Nguyên Phủ và Chu Nguyên Phong có ân tình với mình mấy năm nay, hắn sao lại quên người có ơn.

Phạm Ninh trầm giọng nói:

- Ông nội quá lời rồi, Phạm Ninh là rể của Chu gia, lại nhận ơn của Chu gia, chỉ cần còn sức lực, Phạm Ninh nhất định tận tâm tận lực.

Bình Luận (0)
Comment