Phạm Ninh như có gì suy tư gật gật đầu, hắn lại hỏi:
- Ngoại trừ chuyện Tấn huyện, còn có tin tức xây quân thành ở Kình Châu không?
Ngô Tuấn lắc lắc đầu:
- Ở chỗ ta không có tin tức gì, tuy nhiên ta biết xây quân thành còn phức tạp hơn huyện thành nhiều, còn phải được Xu mật viện phê duyệt, bên đó mới gọi là làm việc lề mề, không đến thời gian hai ba năm là không phê duyệt, nếu Phạm Tri châu vừa mới thỉnh xin, vậy tạm thời đừng trông ngóng, ta vẫn là nói câu đó, bất cứ chuyện gì đều có phương pháp tùy cơ ứng biến.
Từ Tu tạo án Hộ Bộ Ty đi ra, Phạm Ninh vẫn đang nhớ lại lời của vị quan Khổng mục kia, lão giới thiệu cho mình rất nhiều phương pháp biến báo hợp pháp, ví dụ lập trấn trước, đây là quyền lực của châu phủ, cũng chính là nói, ngoại trừ không xây tưởng thành, không lập quan phủ, không gọi tên huyện, những thứ khác đều có thể cũng không có gì khác biệt so với huyện thành.
Điều này cũng nhắc nhở Phạm Ninh, giống như trấn Mộc Đổ quê nhà, bốn phía bị đường sông bao quanh, trấn trên thì có gần bảy trăm hộ gia đình, rõ ràng chính là một huyện thành, nhưng trong hành chính nó lại là một trấn.
Quân thành cũng giống như vậy, Hải ngoại kinh lược phủ có quyền xây quân doanh, vậy xây một quân doanh được rồi, bên trong các loại công trình đều giống với quân thành, nhưng nó vẫn là một quân doanh.
Nghĩ thông được điểm này, chán nản trong lòng Phạm Ninh lập tức trở thành hư không, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn.
Phạm Ninh việc tiếp theo còn rất nhiều, phải xác định số lượng di dân bước kế tiếp, phải quyết định số lượng khai thác mỏ bạc vàng, phải quyết định quy mô đóng quân ở Côn Châu, còn phải thuyết phục Lại bộ, không cần phải nhét người vào Côn Châu nữa, quan viên Côn Châu đã đủ nhiều rồi, nếu lại nhét thêm người, thì chỉ có thể phái đi Kình Châu, vậy tất phải đắc tội người khác, chuyện này Phạm Ninh tính đi tìm Phú Bật, lão cũng rất phản đối cách quan viên đi hải ngoại lấy danh tiếng, tuy nhiên Phú Bật tạm thời không ở kinh thành, đợi qua hai ngày rồi nói.
Ngoại trừ việc quan viên, trọng điểm khác Phạm Ninh quan tâm tới chính là di dân, thẳng thắn mà nói, Phạm Ninh cũng không hy vọng di dân ở Côn Châu quá nhiều, dù sao Côn Châu là dùng để nuôi ngựa, không phải trọng địa nông nghiệp, hơn nữa Côn Châu mùa đông quá lạnh, nếu số người quá đông, sẽ tiêu hao lượng lớn tài nguyên gỗ, tuy nhân công Nhật Bản cũng tiêu tốn không ít tài nguyên, nhưng bản thân bọn họ cũng là một loại tài nguyên quan trọng.
Ở phòng nghỉ của hữu tướng Văn Ngạn Bác, vị tướng quốc quyền đứng đầu triều chính đang lắng nghe kiến nghị của Phạm Ninh.
Khi hôn lễ của Phạm Ninh cử hành vào năm ngày trước, vị Văn tướng công này cũng không tham dự, nhưng Phạm Ninh vẫn gửi thiệp mời đến cho ông, hôn lễ tuy là việc riêng, nhưng nếu chỉ mời Phú Bật và Hàn Kỳ, lại không mời mấy vị tướng công khác, thật sự là hành vi không sáng suốt, cho nên năm vị tướng công, còn bao gồm tướng công cũ Bàng Tịch, Phạm Ninh đều gửi thiếp mời đến, cho dù từng người có việc riêng không đến, chỉ phái con cháu tặng một phần tiền lễ, nhưng lễ nghĩa Phạm Ninh lại làm được, cho nên hôm nay Văn Ngạn Bác có vẻ tâm trạng không tệ, đầu tiên liền chúc mừng Phạm Ninh vừa kết hôn.
- Ta có thể hiểu được lo lắng của ngươi, triều đình cũng coi Côn Châu là khu chăn ngựa để mà suy xét, nhưng di dân một cách thích hợp vẫn là cần thiết, đây là Đại Tống bảo đảm cho việc thống trị Côn Châu lâu dài.
Tốc độ nói của Văn Ngạn Bác rất chậm, có thể nói cân nhắc từng câu từng chữ, đây dĩ nhiên là phong cách nói chuyện của ông ta, nhưng trên thực tế cũng là bởi vì đề nghị của Phạm Ninh ông ta chưa suy nghĩ qua, cho nên trong lời nói liền có vẻ có chút dè dặt.
- Vậy ngươi là quan chủ Côn Châu, có cho triều đình một đề nghị cụ thể không?
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Ta đề nghị không vượt quá ba nghìn hộ, tổng số người không vượt quá hai vạn.
Văn Ngạn Bác khoanh tay đi vài bước, quay đầu lại nói:
- Đề nghị của ngươi ta sẽ xem xét, nhưng là đề nghị của quan chủ Côn Châu, ta vẫn hy vọng trước khi xuất phát ngươi đề xuất một văn bản báo cáo chính thức lên.
Thời gian ở kinh thành chớp mắt trôi qua, thời điểm xuất phát đi Côn Châu dần dần đã đến, buổi chiều hôm đó, Phạm Ninh và thê tử Chu Bội đi thuyền chở khách nghìn thạch đi đến thành Giang Đô, đi cùng với vợ chồng Phạm Ninh đến Giang Đô còn có Chu Thịnh cháu thứ ba của Chu Nguyên Phủ và con trai của Cao Tuân Phủ là Cao Sĩ Lâm, bọn họ đều phải đi Côn Châu.
Chu Thịnh là trưởng tử của nhị thúc Chu Bội Chu Hiếu Lâm, bằng tuổi Phạm Ninh, dáng vừa cao vừa gầy, tính cách hoạt bát cởi mở, là người vô cùng linh hoạt tài giỏi, lúc trước phụ trách vườn trà của Chu gia ở Kiến Châu, quan hệ rất tốt với Minh Nhân, Minh Lễ, lần này gã phụ trách khai thác vàng cho Chu gia, mà Cao Sĩ Lâm thì phụ trách khai thác vàng của Cao gia.
Ngoài ra, gia tộc của Trương Nghiêu Tá cũng lấy được một chỉ tiêu khai thác mỏ, Trương gia đi phủ Lưu Cầu mở mỏ bạc, cháu của Lưu Thái hậu cũng đã nhận được quyền khai thác mỏ bạc ở phủ Lưu Cầu, mặt khác, còn có bảy tám gia tộc quyền quý cũng đang xin đi phủ Lưu Cầu khai thác bạc, Côn Châu thật sự quá xa, đám quyền quý càng ưu ái phủ Lưu Cầu ở gần Phúc Châu, không cần phải làm ra thuyền biển lớn vạn thạch, thuyền biển nghìn thạch cũng đủ rồi, chi phí cũng thấp hơn nhiều.
Nhưng cũng chính bởi vì quyền quý chen chân khai thác mỏ ở hải ngoại, dưới sự hợp lực thúc đẩy của bọn họ, Diêm Thiết Ty triều đình quyết định giám sát khai thác mỏ tư nhân ở hải ngoại đẩy xuống một năm sau, việc này có nghĩa là khai thác mỏ tư nhân ở hải ngoại trong một năm đều không cần phân chia khai thác mỏ lên trên, vàng bạc đồng cũng không phải bị Diêm Thiết Ty thua mua giá thấp, ngoại trừ giao cho quan phủ địa phương nha khế năm nghìn quan mỗi năm, còn lại đều bỏ vào trong túi của mình.
Đương nhiên, chuyện tốt thế này không phải ai cũng có thể giành được, chỉ có quyền quý trong triều mới có cơ hội, hơn nữa chỉ tiêu cũng rất ít, Côn Châu triều đình chỉ cho năm chỉ tiêu, phủ Lưu Cầu nhiều hơn một chút, mười ba chỉ tiêu.
- Hôm qua ta đi thiết án Diêm Thiết Ty xử lý thủ tục, nghe nói hai chỉ tiêu khai thác mỏ còn lại của Côn Châu đã xuất hiện rồi, hình như là Dương gia và Bàng gia.
Người nói là Cao Sĩ Lâm, Phạm Ninh phát hiện gã cũng không hiền lành, chỉ là ở kinh thành gã rất khiêm tốn, rời khỏi kinh thành, gã liền trở nên càng hoạt ngôn, giống như kinh thành có từ trường khổng lồ gì đó trói buộc gã, gã hiện giờ đang dần dần thoát khỏi trói buộc của kinh thành.
Sau khi qua sông Đoài, gã liền trở nên lắm lời, dọc đường nói không ngừng, Phạm Ninh bây giờ đã tin phán đoán của Minh Nhân rồi, Cao Sĩ Lâm sau khi đi Côn Châu sẽ là một phần tử sôi nổi, về phần Minh Nhân, cậu ta năm ngày trước đã xuất phát trước, cậu ta muốn đi phủ Bình Giang lấy hàng, cậu ta thu mua rất nhiều mật ong và son phấn phấn sáp, chuẩn bị xuất hàng đi thị trường Nhật Bản, ngoài ra còn mua hơn trăm thùng rượu trắng, chuẩn bị dùng rượu này đi đổi lấy ngọc trai biển của Côn tộc, đàn ông Côn Châu nói chung thích rượu, Phạm Ninh không thể không bái phục đầu óc buôn bán của Minh Nhân, luôn có thể nắm được điểm yếu của người Côn tộc.