- A Ninh, huynh sẽ phê chuẩn sao?
Cao Sĩ Lâm lại hỏi Phạm Ninh, mọi người đều gọi Phạm Ninh là A Ninh, gã cũng xưng hô theo như vậy.
Phạm Ninh có chút thất thần, không nghe rõ gã đang nói cái gì, có chút ngỡ ngàng nhìn gã.
- Ta nói Diêm Thiết Ty đã phê chuẩn Bàng gia và Dương gia đi Côn Châu khai thác mỏ, Côn Châu sẽ phê chuẩn sao?
Phạm Ninh mỉm cười, Côn Châu làm sao lại không phê chuẩn! Bàng gia vốn chính là hắn ra hiệu ngầm, cho nên Bàng Tịch ra tay rất nhanh, giống như lúc trước mua mỏ đá Điền Hoàng vậy, về phần Dương gia, là Dương Văn Quảng tới cửa xin, Phạm Ninh mới đồng ý, nhưng Phạm Ninh cũng không có quyền lực can thiệp Diêm Thiết Ty phê duyệt quyền khai thác mỏ, vậy là Bàng gia và Dương gia tự giải quyết.
Chẳng qua quyền khai thác mỏ tư nhân ở Côn Châu chỉ có năm ngạch, đây là Thiên tử phê chuẩn, hiện giờ các ngạch đã đủ rồi, gia tộc khác muốn phát tài ở hải ngoại, chỉ có thể dời sự chủ ý sang phủ Lưu Cầu.
- Vậy con cháu Bàng Tịch và Dương gia đã tới rồi sao?
Chu Thịnh bên cạnh hỏi.
- Chắc đã qua đó trước rồi, khẳng định nhập với thuyền của chúng ta đi Côn Châu, nếu không sẽ phải đợi mấy tháng nữa, triều đình chỉ phê chuẩn kéo dài một năm, thời gian không chờ đợi ta đâu!
Cao Sĩ Lâm thở dài một tiếng, trong mắt của gã đã tràn ngập sự kỳ vọng với vàng.
Ngày hai mươi sáu tháng năm, năm trăm thuyền lớn vạn thạch từ Giang Đô dọc bờ sông Trường Giang khởi hành, đi về phía biển Đông mênh mông cuồn cuộn.
Muôn vàn ánh sáng vàng trên mặt biển sáng sớm, sóng phẳng như gương, cho dù đã là tiết trời đầu hạ, nhưng trên mặt biển gió mát hiu hiu, làm cho người ta vô cùng khoan khoái.
Chu Bội đứng ở bên mạn thuyền, ngắm nhìn ánh sáng mờ ảo ở phía xa, lần này ra biển có lẽ là do có phu quân đi theo bên cạnh, Chu Bội không có bối rối như lần đầu ra biển, hai ngày trước gặp phải một cơn bão tố, thuyền lắc lư lên xuống, nàng không ngờ vẫn vượt qua được.
Ở cách nàng không xa, Kiếm Mai Tử thân hình cao lớn đang nằm ở trên một cái ghế mềm, hưởng thụ gió mát sáng sớm, buổi chiều, trên mặt biển tương đối nóng, Kiếm Mai Tử nheo mắt lại, sắc mặt lãnh đạm trước sau như một, Chu Bội xuất giá, cũng có nghĩa khế ước thuê cô ban đầu đã kết thúc, nhưng cô ấy vẫn đi theo bên cạnh Chu Bội, đến bản thân cô ấy cũng không rõ mình hiện giờ là thân phận gì.
Lúc này, Phạm Ninh từ trong khoang thuyền đi ra, đi đến bên cạnh vợ yêu, hai tay gối lên mép thuyền, hắn nhìn mặt biển phía xa cười nói:
- Phát hiện màu sắc mặt biển thay đổi không?
Chu Bội gật gật đầu, hôm qua nước biển vẫn là màu xanh nhạt, hôm nay liền biến thành màu xanh đậm, nàng tò mò hỏi:
- Phu quân, đây là do nguyên nhân gì?
- Nước biển trở nên lạnh rồi!
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Cũng có thể chúng ta đã đi vào biển sâu.
- Vậy chúng ta cách Côn Châu còn bao xa?
Đây mới là vấn đề Chu Bội quan tâm, bọn họ đã đi trên biển được nửa tháng rồi, nàng quả thực nhớ đất liền rồi.
- Còn khoảng sáu ngày.
- Còn những sáu ngày sao!
Trên mặt Chu Bội lộ ra vẻ thất vọng.
Phạm Ninh cười nói:
- Tuy nhiên hôm nay chúng ta có thể rời thuyền nghỉ ngơi một chút.
Ánh mắt Chu Bội sáng lên:
- Gần đây có cảng biển sao?
Phạm Ninh cười lắc đầu:
- Không phải cảng biển, là trạm trung chuyển tiếp tế của chúng ta, một hải đảo, đội thuyền cần bổ sung nước ngọt, sau khi nghỉ ngơi nửa ngày mới lại xuất phát.
- Vừa rồi thiếp nhìn thấy một đảo nhỏ ở phía xa, vậy có phải là sắp đến rồi không?
- Nếu nhìn thấy đảo nhỏ, vậy thì sắp đến rồi đó!
Phạm Ninh vừa dứt lời, trên cột buồm có binh lính hô to:
- Phía trước nhìn thấy đảo Tín rồi!
Đảo Tín chính là đảo Chibu trong quần đảo Oki Nhật Bản ngày nay, bởi vì nó đồng thời cũng là trạm trung chuyển bồ câu đưa thư, cho nên đặt tên là đảo Tín.
Thời đại Bình An, nơi đây thuộc về nước Xuất Vân, là đảo lớn thứ tư của nước Xuất Vân, diện tích khoảng trên dưới ba mươi ki lô mét vuông, trên đảo rừng rậm dày đặc, cơ bản đều là vùng núi, không có người ở, nhưng có mười mấy dòng suối nhỏ, hàng năm chảy vào biển lớn, tài nguyên nước ngọt tương đối phong phú.
Mùa thu năm trước, Côn Châu dùng hai vạn thạch gạo và năm nghìn tấm vải bố mua lại hòn đảo này, làm trạm tiếp tế nước ngọt dọc đường cùng với trạm trung chuyển bồ câu đưa thư, ở đây hàng năm trú đóng hai mươi binh lính, bình quân mỗi nửa năm thay phiên một lần.
Không lâu sau, đội thuyền đã tới đảo Tín, ở đây cũng có một eo vịnh dài khoảng mười mấy dặm, có thể để thuyền lớn thả neo, thay phiên cập bờ tiếp tế nước ngọt, bến tàu rất nhỏ, chỉ có thể dừng đồng thời ba chiếc thuyền lớn.
Phạm Ninh và Chu Bội xuống từ thuyền lớn, Kiếm Mai Tử và A Nhã đi theo phía sau bọn họ, đám người Minh Nhân, Chu Thịnh, Cao Sĩ Lâm đã đi xuống từ một cái thuyền lớn khác, đang ở trên bờ làm vài động tác kéo giãn, ngồi thuyền quá lâu, bỗng nhiên quay lại trên bờ, hai chân có chút bồng bềnh.
Đảo Tín tuy nhỏ, đóng quân cũng ít, nhưng địa vị lại không thấp, quan làm chủ do một Phó chỉ huy sứ đảm nhiệm, thuộc hạ có hai mươi binh lính và bốn lính bồ câu đưa thư, trên đảo xây dựng gần trăm cái nhà gỗ, ngoại trừ doanh trại binh lính, phần lớn nhà gỗ đều là kho hàng cất giữ vật tư tiếp tế.
Ngoài ra trên đỉnh núi cao nhất, còn có một cái tháp đá cao hai trượng, đây chính là tháp bồ câu đưa thư, mỗi ngày đều sẽ có bồ câu ở đó nghỉ ngơi trung chuyển.
Lúc này, một tên quan quân chức văn vội vàng tiến lên trước, khom mình hành lễ nói:
- Ti chức Chỉ huy sứ đảo Tín Kiều Thịnh tham kiến Tri châu!
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Kiều Chỉ huy sứ cực khổ rồi!
- Ti chức không cực khổ, Tri châu đi đường vất vả mới cực nhọc, ti chức bố trí cho Tri châu rửa mặt trước.
Phạm Ninh quay đầu lại nhìn nhìn thuyền lớn, thuyền lớn đã bắt đầu tiếp tế nước ngọt, hải đảo tiếp tế nước ngọt cũng rất thú vị, dưới chân núi cách bến tàu khoảng hai trăm bước có một đầm nước, mấy khe suối đều đổ vào đầm nước, binh lính trú đóng trên đảo liền xây dựng một guồng nước ở bên cạnh đầm nước, lại dựng một cái máng nước bằng gỗ dài khoảng hai trăm bước.
Khi cần tiếp tế, hai binh lính đạp guồng nước, bơm nước suối vào máng nước, rất nhanh, đầu máng nước sẽ chảy ra rất nhiều nước sạch.
Mà ở trên thuyền lớn, đám thuyền viên sẽ dùng con lăn đem một cái giàn giáo gỗ thả xuống, từng cái chum đựng nước lớn liền lợi dụng giàn giáo gỗ thả xuống bến tàu, sau khi nước sạch ở trong máng gỗ đổ đầy vào chum đựng nước, lại dùng giàn giáo đem chum đựng đầy nước sạch lên thuyền, một chiếc thuyền lớn mỗi lần tiếp tế hơn một trăm chum đựng nước, tất cả thuyền tiếp tế xong, cần thời gian một ngày một đêm, đội thuyền phải sáng ngày mai mới có thể xuất phát.
Đi trên biển, nước ngọt vô cùng quý giá, chủ yếu dùng để uống, quan lớn có thể dùng rửa mặt qua, thuyền viên và binh lính bình thường thì đừng hy vọng.
Cho nên sau khi mỗi lần thuyền cập bến, việc đầu tiên mọi người làm chính là muốn tắm rửa, trên đảo Tín có mười mấy suối nước nóng, tắm rửa vô cùng thuận tiện, cũng có suối nước nóng chuyên cung cấp cho nữ quyến sử dụng, xây dựng một cái nhà gỗ rất lớn, nữ quyến lần này cùng đi có ba mươi mấy người, đều là gia quyến của quan viên và tướng lĩnh đóng quân cùng với nha hoàn hầu gái, các nàng được dẫn đến tắm suối nước nóng trong nhà gỗ, Kiếm Mai Tử tay cầm kiếm dài đứng ở bên ngoài canh.