Thuyền viên và binh lính thì không để ý nhiều như vậy, cách một dặm có một bể suối nước nóng rất lớn, đám binh lính và thuyền viên đều ào ào chạy qua bên đó tắm rửa.
Phạm Ninh và những người khác được Chỉ huy sứ Kiều Thịnh dẫn đến một suối nước nóng khác, đây là suối nước nóng chuyên cho các quan lớn tướng lĩnh sử dụng, suối nước nóng không lớn, nhưng vô cùng thoải mái, Phạm Ninh ngâm mình trong suối nước nóng nóng hầm hập, hắn cảm giác mỗi một lỗ chân lông trên người mình đều như mở ra, mệt nhọc đi đường dần dần tan biến, nhất thời, hắn cảm thấy mình giống như đang ở trên thiên đường vậy.
Trải qua hành trình hơn hai mươi ngày trên biển, đội thuyền mùa thu Đại Tống đã tới vịnh Côn Nam, sở dĩ đến Đường huyện, không có đi Hán huyện, cũng là bởi vì bến tàu Hán huyện chưa hoàn toàn làm xong, kho hàng cũng không có, cũng không hoàn thiện giống như Đường huyện.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là châu nha còn chưa dời đi Hán huyện, trước mắt vẫn ở Đường huyện, quan trạch và dinh quan ở Hán huyện đều chưa xây xong, Phạm Ninh ở Đường huyện còn có nhà của mình.
Phạm Ninh dẫn theo vợ yêu từ trên thuyền lớn đi xuống, nghênh đón hắn chính là Hải ngoại kinh lược phủ phán quan Dư Hiếu Niên, đồng thời cũng là Tư mã Côn Châu, trong khoảng thời gian Phạm Ninh không ở Côn Châu, do gã thay thế xử lý việc của châu.
- Ti chức tham kiến Tri châu, hoan nghênh Tri châu trở về!
Phạm Ninh không khỏi hơi ngẩn ra, Dư Hiếu Niên biểu cảm hết sức nghiêm túc, đôi môi mím thành một đường, đây không phải là thái độ nên có khi nghênh đón mình.
Chẳng lẽ Côn Châu đã xảy ra chuyện?
Phạm Ninh lại nhìn nhìn một lượt các thủ hạ khác tới nghênh đón mình, trong mắt mỗi người đều có chút bất an.
Nhất định đã xảy ra chuyện!
Phạm Ninh quay đầu lại nói với Chu Bội vài câu, Chu Bội gật gật đầu, dẫn theo Kiếm Mai Tử và A Nhã đứng ở một bên kiên nhẫn chờ.
Phạm Ninh mời Dư Hiếu Niên sang một bên, trầm giọng nói:
- Ngươi cứ nói thẳng, trong khoảng thời gian ta không ở Côn Châu, rốt cục đã xảy ra chuyện lớn gì?
- Quả thật xảy ra một chuyện, không coi là lớn nhưng cũng không coi là nhỏ.
Dư Hiếu Niên thở dài một tiếng nói.
Phạm Ninh không có ngắt lời gã, nghe gã nói tiếp.
- Nhân công Nhật Bản và người Côn Châu sáu ngày trước đã xảy ra đánh nhau, đã chết mười lăm người.
Dư Hiếu Niên nói thẳng kết quả cuối cùng ra.
Mắt Phạm Ninh híp lại, lạnh lùng hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Hiện giờ tình thế có chút căng thẳng, người Côn tộc chết ba người, bọn họ không chịu bỏ qua, nhất định muốn chúng ta giao những nhân công Nhật Bản tham gia đánh nhau cho bọn chúng xử lý, nếu không…
- Nếu không thì sao?
Dư Hiếu Niên thở dài nói:
- Bọn họ nói, nếu chúng ta bao che nhân công Nhật Bản, bọn họ liền trở về đất cũ của mình.
"Đất cũ" mà người Côn tộc nói chính là vị trí Hán huyện hiện giờ, Phạm Ninh hừ một tiếng, đây là đang uy hiếp mình sao!
Xem ra mình đối với đám người Côn tộc này quá tốt, từng người bắt đầu được đà lấn tới.
- Trước tiên nói, bọn họ làm sao lại xảy ra xung đột?
- Là một đội nhân công xây đường Nhật Bản.
Dư Hiếu Niên liền đem chuyện xảy ra kể lại tỉ mỉ cho Phạm Ninh.
Giữa Đường huyện đến Hán huyện đã xây dựng hoàn thành, nhưng còn có một số công việc cần hoàn thiện, do một nghìn nhân công Nhật Bản phụ trách công việc, một nghìn người này chia làm mười đội, phụ trách kết thúc các đoạn đường.
Sự việc xảy ra ở đội nhân công thứ năm, bọn họ khi đang làm việc, trong lúc vô tình phát hiện một con gấu chết ở ven đường, trăm tên nhân công Nhật Bản này đương nhiên vô cùng thích thú, lập tức lột da xẻ thịt, dùng lửa nướng thịt gấu thành một bữa ăn ngon.
Nhưng con gấu này lại là thú săn của vài thợ săn Côn tộc, khi bọn họ phát hiện thú săn của mình bị nhân công Nhật Bản ăn hết, hai bên đã xảy ra tranh cãi, nhân công Nhật Bản ỷ người đông thế mạnh, vài tên thợ săn Côn Châu thân cô thế cô, nhưng trong lòng lại phẫn uất vạn phần, bọn họ lại tìm mười mấy tên thợ săn tới giúp.
Hai bên tranh cãi kịch liệt, rất nhanh liền xảy ra đánh nhau, nhân công Nhật Bản chết mười hai người, bị thương hơn hai mươi người, mà thợ săn Côn tộc chết ba người, bị thương bảy người.
Người Côn tộc đương nhiên không để yên, thủ lĩnh Ngũ Can lập tức dẫn theo mấy trăm người đến báo thù, mà nhân công Nhật Bản cũng tập hợp hơn nghìn người, quân Tống xuất binh kịp thời, tách hai bên ra.
Dư Hiếu Niên và người Côn tộc tiến hành đàm phán, mưu tính dẹp yên sự việc, nhưng thủ lĩnh Côn tộc Ngũ Can thái độ cương quyết, yêu cầu quan phủ đem nhân côn Nhật Bản tham gia đánh nhau giao cho bọn họ xử lý, liên quan đến bảy tám mươi tên nhân công Nhật Bản, Dư Hiếu Niên làm sao có thể giao cho bọn chúng, chuyện này liền bế tắc.
Nói đến cuối cùng, Dư Hiếu Niên thở dài một tiếng nói:
- Ta đã ba lần đàm phán với người Côn tộc, bọn họ cương quyết hết lần này đến lần khác, cũng uy hiếp ta, trong vòng năm ngày không đem nhân công Nhật Bản giao cho bọn họ, bọn họ liền tập thể dời đến đất cũ.
- Bây giờ là ngày thứ mấy?
- Bây giờ là ngày thứ ba!
Phạm Ninh gật gật đầu, nói với Dư Hiếu Niên:
- Ngươi phái người đi nói cho Ngũ Can, nói ta đã về rồi, chuyện này để ta xử lý, bảo gã trực tiếp tới tìm ta, bây giờ phái người đi ngay!
- Ti chức hiểu rồi!
Dư Hiếu Niên thở phào nhẹ nhõm, uy tín của gã ở trong người Côn tộc không cao, Côn tộc không thèm để ý gã, nhưng Phạm Tri châu không giống vậy, Phạm Tri châu trở về, cái chuyện sứt đầu mẻ trán này nói không chừng một câu là có thể giải quyết.
Dư Hiếu Niên lập tức bố trí một thủ hạ, cưỡi ngựa đi đến bộ lạc người Côn tộc.
Phạm Ninh lúc này mới dẫn thê tử cùng đi về Đường huyện.
Về phần đám người Cao Sĩ Lâm, Chu Thịnh cùng với Dương gia, Bàng gia thì do Minh Nhân dẫn bọn họ đi mỏ vàng thị sát, Phạm Ninh tạm thời không quan tâm bọn họ.
Đường huyện vẫn phồn hoa như cũ, không khác gì hai tháng trước, bên trong thành hình như lại thêm mấy cửa hàng, một tiệm thợ mộc và một lò rèn.
Trước tiệm thợ mộc đặt một cái bánh xe lớn, hai người đàn ông một già một trẻ đang lắp ráp một cái xe ngựa, nhìn dáng vẻ như hai cha con.
Côn Châu gặp vấn đề nghiêm trọng nhất là thiếu nhân lực, Côn Châu trước giờ không phê chuẩn người dân bình thường thuê nhân công Nhật Bản, làm cho các cửa hàng về cơ bản đều không thuê người, chỉ có thể tự chủ nhân trấn giữ.
Ngoài tiệm thợ mộc bận rộn, tiếng rèn sắt leng keng tùng tùng làm cho cái huyện thành yên tĩnh này tăng thêm vài phần không khí.
Lò rèn là nhà gạch, đây là quy định đặc biệt của Côn Châu, bất kỳ cửa hàng liên quan đến lửa nào cũng đều phải dùng nhà gạch hoặc là nhà đất, không được phép dùng nhà gỗ.
Vấn đề phòng cháy vẫn luôn là mối tai họa ngầm lớn với các huyện xung quanh Côn Châu, đều là phòng ốc làm bằng gỗ, một nhà cháy, cơ bản cả vùng bị thiêu rụi.
Từ năm kia, Phạm Ninh liền quy định bộ châu luật thứ nhất của Côn Châu, "Côn Châu quy tắc phòng cháy", mỗi người đều cần phải tuân thủ một cách nghiêm chỉnh, một khi vi phạm trên hai lần, liền sẽ bị trục xuất khỏi huyện thành, tới vùng nông thôn cư trú.