Ví dụ đem huyện thành phân chia thành hai mươi phân khu phòng cháy, chỉ cần một nhà trong khu vực này cháy, thì tất cả mọi người trong phân khu đều phải ra cứu hỏa.
Lại ví dụ mỗi phân khu đều có quân tuần phố nhà và lầu vọng hỏa, cũng chính là đội phòng cháy triều Tống, mỗi phố nhà có năm người, còn trang bị thùng lớn nhỏ, gáo nước, búa cưa, thang, que cời lửa, dây thừng lớn, các loại dụng cụ phòng cháy nhất là thùng lớn nhỏ và gáo nước là mỗi nhà đều phải trang bị.
Ngoài ra bắt đầu từ năm nay, Phạm Ninh dự tính từng bước đổi nhà gỗ toàn huyện thành nhà ngói nung, đây mới là biện pháp giảm bớt mầm họa hỏa hoạn từ gốc rễ.
Phạm Ninh dẫn theo Chu Bội rất nhanh liền đi tới trước nơi ở của hắn, nơi ở của Phạm Ninh đã được cải tạo lại đôi chút, diện tích khoảng hai mẫu đất, bốn phía xây dựng tường rào, do ba nhà gỗ tạo thành, một lớn hai nhỏ, phân bố thành hình tam giác.
Nhà gỗ lớn là phòng tiếp khách, nhà ăn, phòng sinh hoạt vân vân, hai nhà gỗ nhỏ hơn một chút ở phía sau, một là phòng ngủ của Phạm Ninh và Chu Bội, một nhà khác là để Kiếm Mai Tử và A Nhã ở.
Sau khi làm xong dinh phủ ở Hán huyện, viện tử này hoặc giao cho huyện nha, hoặc tự dùng tiền mua lại, cũng sẽ không rẻ, tính theo thị trường.
Phạm Ninh chuẩn bị mua lại, khi hắn tuần tra Đường huyện cũng cần có một chỗ dừng chân.
Rất nhanh, đám lính đưa hành lý của hắn tới, hơn mười cái rương lớn chất đầy một phòng.
- Chàng đi ra! Chàng đi ra!
Chu Bội đẩy Phạm Ninh ra khỏi phòng:
- Thu dọn hành lý là chuyện của nữ nhân bọn thiếp, một đại nam nhân như chàng không cần tham gia!
Nói như thể nàng thường xuyên thu dọn hành lý vậy.
Phạm Ninh gãi đầu cười nói:
- Không nên tắm rửa trước, sau đó đi ăn cơm sao?
- Đúng!
Nói đến tắm, Chu Bội liền hưng phấn lên, nàng phát hiện mình càng ngày càng thích hương vị tắm suối nước nóng ở đây, sự thoải mái khi tắm trên đảo Tín làm cho nàng nhớ mãi không quên.
Dù trên đường có nhà tắm chuyên dùng, nhưng các nàng không muốn đi, cùng một đám đại thẩm bác gái ở trần gặp nhau, thậm chí trong đó còn có kỹ nữ Nhật Bản, đánh chết Chu Bội cũng không đi.
Nói là làm, Phạm Ninh và Kiếm Mai Tử chạy đi múc nước, A Nhã phụ trách quét hồ tắm, Chu Bội nha, đương nhiên phụ trách chỉ huy.
Hồ tắm thật ra là một cái thùng gỗ đặc biệt lớn, gần như mỗi nhà đều có một cái, hơn nữa tới mùa đông, mọi nhà mỗi ngày đều sẽ đi tắm suối nước nóng.
Trong phòng Phạm Ninh thùng gỗ này là về sau mới mua thêm, vẫn là thùng gỗ mới, chưa dùng qua, chỉ có bốn mét vuông, ít nhất phải gánh hai mươi mấy thùng nước mới có thể đổ đầy, phía dưới có một cái nút bần, nhổ nút ra, nước liền trực tiếp chảy vào rãnh nước bằng đá trên đường, chảy thẳng ra ngoài thành.
Tuy nhiên là Tri châu, Phạm Ninh vẫn có một chút đặc quyền, tòa nhà hắn ở cách suối nước không đến năm mươi bước, quan phủ đặc biệt bố trí một cái máng bằng đá dẫn nước chống lên cao, chỉ cần đạp guồng nước ở suối nước nóng, nước suối nóng bỏng liền sẽ thông qua máng đá mà chảy vào trong sân, trực tiếp lấy nước ở trong sân là có thể dùng, không cần phải mang theo thùng nước chạy tới tận suối nước nóng múc nước.
Hai tên lính đạp guồng nước ở suối nước nóng, từng dòng nước nóng hổi chảy vào trong sân của Phạm Ninh, Phạm Ninh và Kiếm Mai Tử thay phiên xách nước, hơn mười thùng nước nóng liền đổ đầy cái thùng lớn.
- Phu quân, hay là chàng tới phòng ngủ ngồi một chút đi! Nơi này không cần chàng nữa rồi.
Phạm Ninh lại bị Chu Bội đuổi ra khỏi phòng lần nữa, Kiếm Mai Tử và A Nhã cũng muốn tắm rửa, hắn ở trong này sao tiện?
- Ta đi đến tiệm tắm, sau đó ở quán rượu La Ký đợi mọi người!
Phạm Ninh để lại một câu, liền đi ra cửa.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Phạm Ninh liền đi tới quan nha, theo lý, hắn còn có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày, nhưng xung đột giữa người Côn tộc và nhân công Nhật Bản lại như một viên hỏa lôi sắt đã châm ngòi lửa rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ, Phạm Ninh không có tâm tư mà nghỉ ngơi.
Mới đến cửa quan nha, Dư Hiếu Niên đã đi ra ngoài đón.
- Ta còn đang muốn đi tìm Tri châu, Tri châu liền đến rồi, người Côn tộc bên đó có tin rồi.
- Tới quan phòng nói chuyện, nơi này không phải là nơi để nói chuyện.
Hai người tới quan phòng của Phạm Ninh, quan phòng đã được quét sạch sẽ, so với trước khi Phạm Ninh đi gần như cũng không khác gì, Phạm Ninh ngồi xuống ghế dựa của mình, rồi mới hỏi:
- Nói đi! Tình hình thế nào?
- Hồi bẩm Tri châu, tình hình dường như không ổn!
Dư Hiếu Niên trầm giọng nói.
Phạm Ninh ngẩn ra:
- Sao lại như thế, Ngũ Can không chịu tới gặp ta sao?
Dư Hiếu Niên gật gật đầu:
- Ngũ Can nói, đại nhân chẳng qua là muốn khuyên giải, nhưng gã sẽ không tiếp nhận hòa giải, chỉ là kéo dài thời hạn năm ngày tới mười ngày, nhất định phải giao những nhân công Nhật Bản này cho bọn họ, nếu không…
- Nếu không vẫn là dời đến địa bàn cũ?
Dư Hiếu Niên không nói gì, ngầm thừa nhận ý của Phạm Ninh.
Phạm Ninh cười lạnh một tiếng nói:
- Ngũ Can này thật sự coi mình là nhân vật lớn rồi, đến cả ta cũng dám uy hiếp!
- Tri châu, chỉ sợ sự việc không có đơn giản như vậy!
- Lời này của ngươi có ý gì?
Phạm Ninh nhướn mày, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn Dư Hiếu Niên.
- Ti chức để người truyền tin tự nói cho Tri châu!
Dư Hiếu Niên đi tới cửa, vẫy tay về phía sân:
- Ngươi vào bẩm báo cho Tri châu!
Lát sau, một quan viên trẻ tuổi bước nhanh đến, khom người hành lễ:
- Ti chức tham kiến Tri châu!
Người này khuôn mặt đen gầy, ánh mắt lại sáng ngời có thần, Phạm Ninh nhận ra gã, Ti sĩ Côn Châu Thái Trứ, cũng là Tiến sĩ trúng bảng năm ngoái, nhiệm vụ của gã chính là giáo dục đồng hóa dân chúng Côn tộc.
Phạm Ninh biết gã đi suốt đêm quay về, cả đêm không ngủ, liền gật gật đầu trấn an gã nói:
- Vất vả cho Thái ti sĩ rồi!
Mặt Thái Trứ lộ ra một chút xấu hổ:
- Đây là việc trong bổn phận của ti chức, cũng do ti chức bình thường dạy bảo Côn tộc chưa hết sức mà dẫn đến.
- Không nói những điều đó, nói cho ta nghe chuyện ngày hôm qua, bên trong có gì kỳ lạ?
- Ti chức hôm qua ở chỗ Ngũ Can bị cự tuyệt, khi đang chuẩn bị quay về, lại bị Tát Văn ngăn lại, dẫn ta đến trướng lớn của lão.
Tát Văn là đệ đệ của đại tù trưởng Côn Châu tiền nhiệm Tát Phổ, cũng là thúc phụ của tù trưởng đương nhiệm Ngũ Can, ở trong nội bộ Côn tộc uy danh cũng rất lớn.
Thái Trứ lại tiếp tục nói:
- Tát Văn nói cho ta, đầu năm Ngũ Can cưới một thê tử, là bên Nhật Bản qua.
Phạm Ninh hơi ngẩn ra, liền lập tức phản ứng lại:
- Người Côn tộc bên Nhật Bản?
- Đúng vậy! Là con gái tù trưởng Côn tộc nước Xuất Vũ.
Phạm Ninh khoát tay:
- Sau đó thì sao? Nói tiếp đi.
- Tát Văn nói cho ta, từ sau đám hỏi của con gái tù trưởng Côn tộc nước Xuất Vũ và Côn tộc Côn Châu, quan hệ qua lại hai nhà mật thiết, hơn nữa huynh trưởng của nhà gái năm nay vẫn còn ở Côn Châu, lần này Ngũ Can tỏ thái độ cứng rắn, rõ ràng có quan hệ với gã.