Phạm Ninh khoanh tay đi vài bước, mày càng ngày càng nhíu lại, cuối cùng quay đầu lại hỏi Dư Hiếu Niên:
- Gã là người thế nào?
Dư Hiếu Niên đương nhiên hiểu được ý của Phạm Ninh, khom người nói:
- Người Côn tộc chọn tộc trưởng lấy võ dũng làm chuẩn, những thứ khác đều không quá cân nhắc, sức của Ngũ Can này có thể đọ với gấu, võ dũng hàng đầu, cho nên gã trở thành tù trưởng là điều không nghi ngờ gì, nhưng gã quả thật đầu óc khá đơn giản, hơn nữa dễ nổi cáu, dễ bị khiêu khích.
Thái Trứ nói:
- Tát Văn cũng nói Ngũ Can dễ bị khiêu khích, làm việc không quá cân nhắc hậu quả.
Phạm Ninh cười lạnh một tiếng hỏi:
- Nếu Tát Văn biết cháu trai mình đầu óc đơn giản, tính khí nóng giận, vậy lão có đi khuyên bảo Ngũ Can không?
Dư Hiếu Niên và Thái Trứ đều ngẩn người ra, hai người nhìn nhau, Dư Hiếu Niên dè dặt hỏi:
- Ý của Tri châu là nói, Tát Văn này không khuyên bảo Ngũ Can, là có ý mượn đao giết người sao?
- Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi!
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Có lẽ Tát Văn chỉ lo lắng an toàn của tộc người, sợ bị sự lỗ mãng của Ngũ Can làm liên lụy, cho nên mới kịp lúc tỏ thái độ với Thái ti sĩ.
Thái Trứ gật đầu:
- Có lẽ là cả hai đều đúng, ta lúc đó đã có cảm giác này, Tát Văn nói thêm với ta, nếu như lão lên làm tù trưởng, lão sẽ cho phép trẻ con Côn tộc vào trường đọc sách.
Hiện nay đồng hóa người Côn tộc ở Côn Châu tiến triển rất chậm, người Côn tộc ngoại trừ chấp nhận một số tập quán của người Tống về quần áo và dụng cụ sinh hoạt, thậm chí học được cả uống trà, nhưng ở phương diện giáo dục trẻ con lại chống đối bất thường, đến giờ vẫn chưa xây được một trường học nào.
Phạm Ninh trầm tư một lát rồi nói:
- Việc này để nói sau, ta hiện giờ quan tâm hơn là người Côn tộc nước Nhật Bản muốn làm gì? Tại sao muốn châm ngòi mâu thuẫn Côn tộc và Côn Châu?
Nói đến nước Nhật Bản, vậy chính là sở trường của Dư Hiếu Niên rồi, gã vẫn luôn chú ý động thái của nước Nhật Bản.
Dư Hiểu Niên hơi trầm tư nói:
- Chẳng lẽ có liên quan tới cuộc chiến nước Lục Áo?
- Hiện giờ tình hình gia tộc An Bội thế nào?
Phạm Ninh hỏi.
- Hiện nay An Bội Lại Thời tự mình dẫn đầu tám nghìn quân ở nam bộ nước Lục Áo chiến đấu với hai nghìn quân của Nguyên Lại Nghĩa, chiến tranh đã kéo dài đến hơn một tháng rồi.
Phạm Ninh đi tới lui vài bước, quay đầu nói với hai người:
- Nếu quân đội của gia tộc Thanh Nguyên nước Xuất Vũ đánh lén hang ổ của gia tộc An Bội từ phía sau lưng, các ngươi nói gia tộc An Bội có thể cầu cứu chúng ta không?
- Nếu gia tộc An Bội hai phía đều có địch, quả thật có khả năng này!
Dư Hiếu Niên bỗng nhiên hiểu ra:
- Ý của Tri châu là nói, gia tộc Thanh Nguyên muốn xuất binh tấn công gia tộc An Bội, nhưng lại sợ chúng ta xuất binh can thiệp, cho nên mới châm ngòi mâu thuẫn Côn tộc và quan phủ, khiến chúng ta khó có thể phân tâm?
Phạm Ninh thản nhiên cười:
- Đây chỉ là phán đoán của ta, cụ thể có phải tình huống này không, ta không biết.
- Vậy chúng ta nên ứng đối tình thế nguy hiểm trước mắt như thế nào?
- Tình thế nguy hiểm?
Phạm Ninh lắc đầu cười nói:
- Bây giờ còn chưa nói tới tình thế nguy hiểm, chúng ta cũng không cần làm gì hết, kiên nhẫn chờ đợi là được!
Nói đến đây, Phạm Ninh nói với Thái Trứ:
- Làm phiền Thái ti sĩ để ý người Côn tộc một chút, nếu có điểm khác thường, lập tức báo cho ta biết!
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Trời vừa hửng sáng, mấy con ngựa từ Đường huyện chạy nhanh đi ra, chạy về hướng đại doanh nhân công cách hai mươi dặm, người trên ngựa chính là Phạm Ninh hôm qua mới đến Côn Châu, hắn muốn tới đại doanh nhân công tìm hiểu chuyện xung đột, chuyện này nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu xử lý không thỏa đáng, rất có thể sẽ trở thành xung đột quy mô lớn, đây tuyệt đối không phải điều Phạm Ninh hy vọng thấy.
Không lâu sau, Phạm Ninh đã tới đại doanh nhân công, nhân công Nhật Bản Côn Châu hiện nay có khoảng hai vạn người, phân bố ở xây đường, xây thành trì, khai thác mỏ, đốn củi và nung gạch, hiện nay nhân công Nhật Bản tham gia khai thác quặng là nhiều nhất, khoảng một vạn người, tiếp theo là xây thành, phần chính của huyện thành Hán huyện tuy đã xây xong, nhưng còn bến tàu, kho hàng, phòng ốc bên trong thành vân vân, có khoảng sáu nghìn người đang làm việc ở Hán huyện, tiếp theo nữa chính là nung gạch ngói, khoảng ba nghìn người đang nung gạch quy mô lớn ở gần Đường huyện, gạch ngói nung dần dần thay thế mái gỗ, cuối cùng còn có một nghìn người đang kết thúc hạng mục công việc xây đường.
Đương nhiên, Côn Châu rất nhanh sẽ phải bắt tay vào xây dựng một con đường từ Hán Huyện đến Tấn huyện tương lai, một khi kho hàng và bến tàu Hán huyện xây xong, liền bắt tay vào xây đường.
Trong kế hoạch của Phạm Ninh, hai vạn nhân công Nhật Bản là đủ rồi, nếu nhân công quá nhiều, không chỉ quản lý phiền phức, còn có xu thế người ngoại lai lớn mạnh, đối với Côn Châu chưa chắc đã là chuyện tốt.
Một lát, bọn họ đến cửa đại doanh, trong đại doanh hiện giờ bốn nghìn nhân công Nhật Bản đang sống, chủ yếu tham gia công việc nung gạch và xây đường, mấy chục nhân công Nhật Bản xảy ra xung đột với người Côn tộc hiện giờ đều ở trong này.
Phạm Ninh vừa mới xoay người xuống ngựa, một quan viên trẻ tuổi mặt đen dáng vẻ khôi ngô ra đón, chính là Lý Đại Thọ, gã là quan viên của Kình Châu, nhưng trước mắt Kình Châu còn chưa khai phá, gã liền làm việc vặt, tạm thời là quản lý nhân công Nhật Bản.
- Ti chức tham kiến Tri châu!
Lý Đại Thọ khom người hành lễ.
Phạm Ninh cười vỗ vỗ cánh tay gã:
- Tới đây bao lâu rồi, tại sao ta không biết?
- Ngay khi Tri châu quay lại kinh thành không lâu, ta liền được điều tới nơi này, mới làm được hơn một tháng.
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Chúng ta đi vào trong nói chuyện!
Hắn bước nhanh đi vào đại doanh, vài quan viên đi phía sau hắn.
- Đại Thọ, ở đây quản lý nhân công Nhật Bản, ngôn ngữ hiểu không?
Phạm Ninh cười nói.
- Có một phiên dịch, ta cũng tự học vài câu.
- Nhưng thời gian ngươi ở đây chỉ sợ cũng sẽ không quá dài.
Ánh mắt Lý Đại Thọ sáng lên, lập tức ngạc nhiên vui mừng nói:
- Triều đình phê chuẩn xây huyện ở Kình Châu sao?
Phạm Ninh cười cười nói:
- Triều đình còn chưa phê chuẩn, tuy nhiên ta có một số ý tưởng.
Triều đình đương nhiên vẫn chưa phê chuẩn xây huyện ở Kình Châu, nhưng Phạm Ninh lại tìm được cách biến báo, bọn họ có thể xây dựng trấn ở Kình Châu trước, đây cũng là quyền của châu nha, chỉ cần có thể có lợi, người sẽ càng tập hợp nhiều, huyện thành rồi sẽ tự nhiên mà thành thôi.
Mọi người vây quanh Phạm Ninh đi vào quan trướng, Phạm Ninh ngồi xuống ghế dựa lớn ở giữa, bên dưới có mười mấy cái ghế dựa, Phạm Ninh mời mọi người ngồi xuống.
Lúc này, Lý Đại Thọ cẩn thận hỏi:
- Tri châu là vì chuyện nhân công phát sinh xung đột mà đến sao?
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Ta muốn hiểu tình huống cụ thể nhất, tốt nhất là trực tiếp do người tham dự thuật lại.
Báo cáo chi tiết về xung đột tối hôm qua hắn đã xem qua rồi, nhưng hắn cảm thấy trong báo cáo còn có thiếu mất một số tình tiết quan trọng, cho nên hôm nay hắn muốn đến hỏi một chút.