Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 560 - Chương 558

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 558
 

- Tri châu cần ti chức tìm người đến bây giờ sao?

- Đúng vậy!

Lý Đại Thọ vội vàng đi ra ngoài, không bao lâu liền dẫn vào hai tên nhân công Nhật Bản mặc trang phục nhân công vải thô màu lam, vóc dáng đều rất thấp, một mét năm cũng chưa tới, tuy nhiên trông có vẻ khỏe mạnh.

Hai người đã biết thân phận của Phạm Ninh, đi vào liền quỳ xuống dập đầu, Lý Đại Thọ ở bên cạnh giới thiệu nói:

- Hai người này chính là nhân công phát hiện ra gấu chết đầu tiên, trong lúc xung đột bị thương nhẹ, hiện tại đã không đáng ngại nữa rồi.

Phạm Ninh gật gật đầu hỏi:

- Các ngươi tên là gì?

Người phiên dịch cho Phạm Ninh cũng là một con cháu thương nhân, tên là Vương Thu Thực, phụ thân buôn bán ở cảng Trường Kỳ, quân Tống ở cảng Trường Kỳ chiêu mộ phiên dịch, gã liền thành công được chiêu mộ qua đấy.

Vương Thu Thực phiên dịch cho Phạm Ninh nói:

- Hai người bọn họ một tên Hỉ, một tên Mộc.

Phạm Ninh gật gật đầu, hắn biết dân chúng Nhật Bản bình thường chỉ có tên không có họ, giống A Nhã, cũng không có họ, bởi vì tận tâm trung thành với Chu Bội, Chu lão gia tử mới thưởng cho nàng họ Chu.

Phạm Ninh lại nói:

- Ta muốn biết tường tận quá trình bọn họ phát hiện gấu, bảo bọn họ thuật lại một lần, ta sẽ hỏi một số tình tiết.

Vương Thu Thực nói vài lời với hai tên nhân công Nhật Bản, hai tên nhân công này vội vàng kể lại tỉ mỉ từ đầu tới cuối chuyện xảy ra một lần.

Phạm Ninh lại hỏi một số tình tiết, rồi mới để hai tên nhân công Nhật Bản lui xuống.

Hắn cười nói với Dư Hiếu Niên đứng bên cạnh:

- Nghe ra một số manh mối không?

Nếu Phạm Ninh không truy hỏi tình tiết, Dư Hiếu Niên thật sự cũng không chú ý đến sơ hở ở trong đó.

Dư Hiếu Niên gật gật đầu:

- Quả thật có điểm không hợp lẽ thường, thợ săn lên đường truy lùng con mồi, làm sao có thể đợi sau khi nhân công Nhật Bản ăn gấu xong mới tìm qua đó, lại làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủi lập tức tìm được hai mươi người đến giúp đỡ, rõ ràng sớm đã có chuẩn bị, bọn họ là muốn tìm một cái cớ khơi mào rắc rối, chúng ta đều không nhận ra được điểm này, vẫn là Tri châu phát hiện ra manh mối trước.

Phạm Ninh thản nhiên cười:

- Thật ra ta chỉ là cảm thấy có một số tình tiết có chút không hợp lẽ thường, trên báo cáo có nói rõ hay không, nhất là mấy câu nói của Tát Văn, khiến trong lòng ta sinh ra thuyết âm mưu, tuy nhiên hiện giờ cũng chỉ là nghi ngờ, chứng cứ còn chưa đủ.

Lý Đại Thọ bên cạnh ngạc nhiên nói:

- Ý của Tri châu là nói, đây là cái bẫy Côn tộc cố ý làm ra, chính là để làm sự việc lớn lên sao? Nhưng đây lại là ý gì, bọn họ tại sao phải làm như vậy?

- Chuyện này nói ra rất dài dòng, về sau sẽ từ từ nói cho ngươi biết, ngươi trấn an những nhân công Nhật Bản bị thương này trước, nói cho bọn chúng, trách nhiệm chính trong xung đột là người Côn tộc, tuy bọn chúng cũng có trách nhiệm, nhưng lần này ta không có ý định truy cứu bọn chúng, bảo bọn chúng chỉ lần này thôi, về phần nhân công chết trong xung đột, quan phủ sẽ bồi thường thỏa đáng cho người nhà bọn họ.

- Ti chức tuân lệnh!

Phạm Ninh đứng lên nói:

- Cứ như vậy đi, chúng ta về thành trước!

Mọi người hành động nhanh chóng, xoay người lên ngựa chạy về phía huyện thành, vừa đến cổng huyện thành, chỉ thấy Thái Trứ cưỡi ngựa chạy vội ra, gã thấy Phạm Ninh, lập tức mừng rỡ nói:

- Ti chức còn đang muốn đi quân doanh thông báo cho Tri châu!

- Chuyện gì!

Thái Trứ tiến lên nhỏ giọng nói:

- Tát Văn đến rồi, xin gặp Tri châu!

Dư Hiếu Niên lập tức tỉnh ngộ:

- Tri châu nói muốn đợi, chính là đợi gã sao?

Phạm Ninh cười gật gật đầu:

- Một nửa là đang đợi gã!

Tát Văn là đệ đệ của tù trưởng cũ Tát Phổ, tuổi chừng ngoài bốn mươi, khuôn mặt to, mắt nhỏ, làn da ngăm đen, trông vô cùng vạm vỡ, ông là trưởng lão của Côn tộc, trong đám người Côn tộc uy danh rất lớn.

Tát Văn mặc dù uy danh trong Côn tộc rất lớn, nhưng lão võ dũng lại không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn vị trí đại tù trưởng bị cháu trai Ngũ Can cướp đi.

Vốn Tát Văn đối với vị trí đại tù trưởng đã không ôm hy vọng, nhưng những việc ngu xuẩn Ngũ Can làm gần đây khiến trong lòng lão lại sinh ra một tia hy vọng.

Không lâu sau, Thái Trứ dẫn lão tới trước quan phòng của Phạm Ninh, Thái Trứ cung kính nói:

- Khởi bẩm Tri châu, Tát Văn trưởng lão đến rồi!

- Mời lão vào!

Bên trong truyền đến tiếng của Phạm Ninh.

Thái Trứ đưa tay:

- Xin mời!

Tát Văn nghe được ngữ khí của Phạm Tri châu có chút lạnh nhạt, khiến trong lòng lão quả thật có chút bất an, lão cũng biết lần này cháu trai làm quá đáng rồi, cho rằng có danh hiệu đại tướng quân Thiên Tử Phong, là có thể khinh thường Phạm Ninh, không để ý gì đến hắn, nếu mình hôm nay xử lý không tốt, người Mao Côn Châu quả thật có khả năng sẽ bị diệt tộc.

Tát Văn cứng rắn đi vào quan phòng, chỉ thấy Tri châu Phạm Ninh ngồi ở trước bàn, lạnh lùng nhìn mình, trong lòng lão bỗng chột dạ, vội vàng quỳ xuống hành lễ:

- Tát Văn hành lễ với Tri châu!

Tiếng Hán của lão không tệ, có thể miễn cưỡng nói vài câu, nhưng lời nói sâu sắc một chút lão lại không thể biểu đạt được, Thái Trứ lại học được tiếng địa phương của người Mao, gã có thể làm phiên dịch trong thời khắc quan trọng.

Phạm Ninh mặt không chút cảm xúc khoát tay:

- Mời Tát Văn trưởng lão đứng lên nói chuyện!

Tát Văn đứng lên:

- Cảm ơn Tri châu!

Phạm Ninh liếc mắt nhìn Thái Trứ, lại lạnh lùng hỏi:

- Người Côn tộc đã quyết định tuyên chiến với quân Tống sao?

Những lời này Tát Văn không hiểu được, Thái Trứ phiên dịch qua, lập tức khiến Tát Văn quá kinh sợ, lão sợ tới mức liên tục xua tay:

- Đó là chuyện ngu xuẩn Ngũ Can làm, không liên quan tới người Côn tộc, Tri châu ngàn vạn lần không nên hiểu lầm!

Thái Trứ gần như phiên dịch đồng thời, Phạm Ninh hừ một tiếng nói:

- Ngũ Can là đại tù trưởng Côn tộc, gã có thể dẫn một nghìn người đi xâm chiếm Hán huyện, sát hại dân chúng Côn Châu ta, một khi chuyện này xảy ra, vẫn không liên quan tới người Côn tộc sao?

Phạm Ninh khuếch đại hậu quả lên, Ngũ Can có phần ngang ngược không sai, nhưng không đến mức sát hại dân chúng Côn Châu, cho gã một trăm cái lá gan gã cũng không dám, gã nhiều nhất chỉ tụ tập quần chúng kháng nghị thôi.

Tát Văn cũng hiểu rõ trong lòng, nhưng lại không muốn giải thích, lão ước gì Phạm Ninh hiểu lầm Ngũ Can càng sâu càng tốt, nếu hai bên hòa giải rồi, vậy còn lão thì sao?

Tát Văn cung kính nói:

- Ta đến đây, chính là vì ngăn sự việc thê thảm này xảy ra.

Phạm Ninh đứng lên khoanh tay đi vài bước, lại hỏi:

- Năm trưởng lão các ngươi vẫn ngăn được gã sao?

Tát Văn cười gượng một tiếng:

- Trưởng lão chỉ có chút tác dụng trong hiến tế hoặc hòa giải mâu thuẫn, năm người bọn ta đều khuyên nó không nên làm chuyện ngu xuẩn, nhưng nó vẫn khăng khăng cố chấp, căn bản không nghe lời khuyên bảo.

Phạm Ninh nhìn chằm chằm Tát Văn một lúc, hắn đương nhiên biết Tát Văn này căn bản không khuyên bảo Ngũ Can, ngược lại dung túng gã làm chuyện ngu xuẩn, muốn mượn tay quân Tống diệt trừ đứa cháu này.

Bình Luận (0)
Comment