Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 561 - Chương 559

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 559
 

Tuy nhiên Phạm Ninh không có vạch trần lão, mà thản nhiên nói:

- Vậy ngươi định làm thế nào?

Tát Văn vội vàng nói:

- Ngũ Can cố ý tạo ra xung đột, ý đồ khơi mào sự cố, tội này đáng chết vạn lần, nó tuy là cháu ta, nhưng ta cũng sẽ không thiên vị nó, ta nguyện phối hợp với quân Tống diệt trừ kẻ cầm đầu, chỉ khẩn cầu Tri châu tha cho những người Côn tộc khác.

Phạm Ninh khoanh tay đi vài bước, lạnh lùng nói:

- Về sau Côn tộc sẽ không có đại tù trưởng nữa, tất cả mọi việc đều do năm trưởng lão thương lượng quyết định, tiếp nhận quản hạt châu nha, đương nhiên, ta có thể cho ông làm trưởng lão đứng đầu, điều kiện này ông có chịu không?

Phạm Ninh đương nhiên cũng lợi dụng cơ hội lần này làm suy yếu quyền tự trị của Côn tộc, bãi bỏ đại tù trưởng là một bước quan trọng, Côn Châu chỉ có thể có một quan làm chủ, đó chính là mình, dù là Côn tộc cũng nhất định phải thừa nhận điểm này.

Trong lòng Tát Văn có chút mất mát, lão thật ra muốn tiếp nhận vị trí đại tù trưởng, nhưng lão lập tức nhìn ra trong ánh mắt nghiêm nghị của Phạm Ninh việc này đã không thể xoay chuyển, chỉ sợ đối phương sớm đã nhìn thấu ý nghĩ mượn đao giết người của mình, thay vì khăng khăng giữ lấy những thứ không thể lấy được, không bằng chấp nhận sự thật, trở thành trưởng lão đứng đầu, ít nhất quyền lớn của người Côn tộc còn ở trong tay mình.

Tát Văn lúc này quyết đoán, lập tức quỳ xuống nói:

- Ta đồng ý tiếp nhận mọi an bài của Tri châu!

Khóe miệng Phạm Ninh lộ ra một nụ cười, Tát Văn này là người thông minh, giao tiếp với người thông minh, sự việc liền dễ làm rồi.

Phạm Ninh gật gật đầu, chỉ vào ghế dựa bên cạnh cười nói:

- Chúng ta ngồi xuống nói chuyện!

Hai bên thương lượng gần một canh giờ, Tát Văn trong lòng tràn ngập vui mừng lui xuống, Phạm Ninh khoanh tay đi vài bước ở trong quan phòng, lập tức dặn dò thủ hạ nói:

- Chuẩn bị ngựa đi quân doanh!

Quân đóng giữ Côn Châu hiện giờ có bốn nghìn người, một nghìn binh lính trong đó là thủy binh hộ tống, phụ trách bảo vệ đội thuyền vận chuyển một năm tám lần giữa Côn Châu và Đại Tống, ngoài ra ba nghìn người là quân đội phòng ngự thường trú ở Côn Châu.

Phạm Ninh kiêm nhiệm Hải ngoại kinh lược phó sứ, đây cũng không phải là một hư chức, trên thực tế chính là giao quyền chỉ huy quân đội Côn Châu và Kình Châu cho hắn, đây là sự tín nhiệm của Thiên tử đối với hắn, cũng là quy định của quy chế Đại Tống, quân đội nhất định phải nắm giữ trong tay quan văn.

Phạm Ninh tuy nắm giữ quyền chỉ huy quân đội, nhưng cụ thể tướng lĩnh thống lĩnh quân đội là Đô chỉ huy sứ Hứa Diên, ngoài ra còn có bốn Chỉ huy sứ, mỗi người thống lĩnh một nghìn người.

Phạm Ninh rất nhanh liền tới quân doanh nằm ở phía đông thành, quân doanh diện tích mấy nghìn mẫu, bốn phía dựng rào và trạm gác, bên trong xây dựng mấy trăm doanh phòng làm bằng gỗ, có thể chứa sáu nghìn quân thường trú, trước mắt chỉ có bốn nghìn quân thường trú, vẫn tương đối thoải mái, khi Phạm Ninh đến, đám lính đang xếp hàng nhận trà bánh ở trong doanh trại rộng lớn. Thiên tử Triệu Trinh đặc biệt phê chuẩn hơn ba vạn đảm bánh trà Kiến Châu tốt cho Côn Châu, phúc lợi này đương nhiên là quân dân cùng hưởng, mỗi hộ gia đình và mỗi binh lính đều có thể được chia một đảm bánh trà, cũng chính là một trăm cân, cũng đủ cho bọn họ uống trên hai ba năm rồi.

Về phần người Côn tộc, Phạm Ninh tạm thời không muốn chia bánh trà cho bọn chúng, chỉ có lập uy trước, sau đó mới thực hiện vỗ về, ân uy cùng nhau mới là đạo lâu dài.

Hứa Diên dẫn theo bốn Chỉ huy sức đón tiếp Phạm Ninh, Phạm Ninh là chủ soái, Hứa Diên chỉ là đại tướng mà thôi, quan hệ giữa bọn họ thuộc loại cấp trên cấp dưới.

Phạm Ninh nhìn binh lính náo nhiệt trên sân, cười hỏi:

- Nghe nói binh lính xin cưới vợ hai tháng này rất hăng hái?

Phạm Ninh là chỉ việc binh lính lấy thiếu nữ Nhật Bản lập gia đình ở Côn Châu, Côn Châu lúc trước dẫn vào một nghìn thiếu nữ Nhật Bản, chính là để thực thi phương án này, để trợ giúp binh lính an tâm phục vụ ở Côn Châu, sinh sống lâu dài ở Côn Châu.

Phạm Ninh trong báo cáo công tác bẩm báo lại tỉ mỉ kế hoạch này, Tri Chính Đường cuối cùng thông qua báo cáo công tác của hắn, cũng có nghĩa là tán thành phương án này.

Trước khi Phạm Ninh xuất phát vào kinh, đã thành công tuyển hai trăm năm mươi người mới, hắn buổi sáng trên đường tới doanh của nhân công, nghe Dư Hiếu Niên nói đến chuyện này, đã có không ít nữ nhân có bầu rồi.

Hứa Diên khom người nói:

- Quả thật rất hăng hái, ti chức trước mắt đã nhận được hơn ba trăm thư xin, cần nghe chỉ thị của Kinh lược sứ.

Phạm Ninh cười cười nói:

- Lát nữa ta bảo Dư Hiếu Niên thương lượng với ngươi một chút, quân doanh lớn như vậy, có thể tiến hành một lần thi đấu tập thể nam nữ vừa sức, ví dụ thi đấu kéo co, binh lính thấy vừa mắt, là có thể định ra, nếu tạm thời không phù hợp, thì tiến hành ra mắt một lần nữa, chắc sẽ có thể giải quyết xong.

- Có lẽ phải xây thêm một số nhà ở Hán huyện mới được, nghe nói bên đó nhà không nhiều.

Phạm Ninh gật gật đầu:

- Chuyện này ta sẽ bố trí Dương tư mã đi làm, ngươi không cần quan tâm.

Mọi người đi tới đại trướng chủ soái, đây là trướng của Phạm Ninh ở quân doanh, đã hai tháng không dùng đến.

- Mọi người tùy ý ngồi đi! Hôm nay có chuyện quan trọng thảo luận với mọi người.

Trong đại trướng ngoại trừ Đô Chỉ huy sứ Hứa Diên và bốn Chỉ huy sứ ra, còn có Tư mã Dương, Tham quân Trương Trí và Câu phán Lưu Doãn, Dương cũng là một quan quân văn chức, chủ yếu phụ trách quản lý hậu cần quân đội và quân doanh hàng ngày, ví dụ binh lính thỉnh xin hôn sự chính là do gã phụ trách, mà Tham quân và Câu phán cũng là quan quân chức văn, Tham quân tương đương tham mưu quân đội, một khi mục tiêu tác chiến quyết định xong, sẽ phụ trách các loại phương án và kế hoạch tác chiến tỉ mỉ.

Câu phán chủ yếu là quản lý việc quân, ứng đối Binh bộ, quản lý các loại báo cáo của Xu Mật Viện cùng với ba sứ ty, các loại trang bị quân khí, huấn luyện binh sĩ, ghi chép công trạng cùng với quản lý đi lính xuất ngũ vân vân.

Lúc này, Câu phán Lưu Doãn đi vào ngồi xuống, tất cả mọi người đến đông đủ rồi, Phạm Ninh gật gật đầu nói:

- Hôm nay triệu tập các vị thảo luận một việc quân quan trọng, là về chúng ta chuẩn bị xuất binh nước Nhật Bản, nói cho đúng, không phải nhằm vào triều đình Nhật Bản, mà là nhằm vào nước Xuất Vũ lân cận chúng ta.

Phạm Ninh nói xong những lời này, trong trướng lập tức vang lên một hồi bàn luận xôn xao, Phạm Ninh khoát tay:

- Mọi người xin yên lặng, nghe ta nói hết đã!

Mọi người lại yên lặng lần nữa, Phạm Ninh lại tiếp tục nói:

- Xuất binh nước Xuất Vũ cũng không phải là chúng ta chủ động xâm lược, mà là giáo huấn mạnh mẽ đối phương can thiệp nội bộ Côn Châu, mọi người sẽ cảm thấy kỳ lạ, nước Xuất Vũ can thiệp Côn Châu như thế nào?

- Ta nghĩ tất cả mọi người nên biết xung đột của người Côn tộc và nhân công Nhật Bản, không sai, quân đội cách ly không tham gia, nhưng tiền căn hậu quả của chuyện này là gì?

Bình Luận (0)
Comment