Phạm Ninh nói đến đây, lại nhìn mọi người một lượt, thấy mọi người đều hết sức chăm chú, liền chậm rãi nói:
- Tiền căn hậu quả của việc này là gia tộc Thanh Nguyên nước Xuất Vũ chuẩn bị phối hợp triều đình Nhật Bản đánh gọng kìm quân đội gia tộc An Bội, nhưng gia tộc Thanh Nguyên sợ hãi chúng ta ủng hộ gia tộc An Bội xuất binh, cho nên lợi dụng thủ đoạn khống chế đại tù trưởng Côn tộc Ngũ Can ở Côn Châu, bọn họ châm ngòi đối lập giữa quân đội và người Côn tộc, mục đích là muốn khiến chúng ta bị vấn đề nội bộ làm khó, không thể xuất binh trợ giúp An Bội thị, mà xung đột của người Côn tộc và nhân công Nhật Bản, trên thực tế chính là Ngũ Can cố ý khơi mào, để bọn họ tìm được cái cớ tạo áp lực với chúng ta.
- Giết đám chó đẻ này!
Chỉ huy sứ Bành Hổ hung dữ đập lên bàn, vẻ mặt tức giận.
Mấy Chỉ huy sứ khác cũng nhao nhao nói:
- Xin Kinh lược sứ hạ lệnh, để chúng ta giáo huấn cho đám người Côn tộc vong ân phụ nghĩa này.
Phạm Ninh khoát tay áo, thản nhiên nói với mọi người:
- Người Côn tộc chỉ là vấn đề nhỏ, ta sẽ giáo huấn bọn chúng một bài học, quan trọng là nước Xuất Vũ, nói cho các vị, ta tính nhân cơ hội này diệt Thanh Nguyên thị, chiếm lĩnh thành Thu Điền, khống chế eo biển giữa Côn Châu và nước Nhật Bản, làm bức thành che chắn an toàn của chúng ta di chuyển xuống phía nam.
Quyết định này lập tức khiến mọi người kích động, Hứa Diên tiên phong tỏ thái độ nói:
- Ti chức kiên quyết ủng hộ kế hoạch của Chỉ huy sứ, xin Chỉ huy sứ ra lệnh!
Ngũ Can khoảng ba mươi tuổi, là con cả của tù trưởng cũ Tát Phổ, trong một lần đại chiến người và gấu sáu năm trước, gã bằng sức của mình giết chết một con gấu đen trưởng thành, một bước trở thành đệ nhất dũng sĩ Hà Di, từ đó thuận lợi nhận lấy vị trí tù trưởng của phụ thân.
Từ sau khi quân Tống tiêu diệt hết người Hà Di trên bán đảo Côn Nam, bộ lạc Côn Bắc vì đầu phục quân Tống mà trở thành bộ lạc thổ dân duy nhất ở Côn Châu, sau đó lại di chuyển đến bán đảo Côn Nam, quan phủ Côn Châu thực tế chính là đem bán đảo Côn Nam chia cho bọn chúng làm vùng đất riêng.
Trước mùa thu năm ngoái, trong lòng Ngũ Can tràn đầy cảm kích và sùng kính với Phạm Ninh và quân Tống, nhưng từ sau mùa thu năm ngoái, tâm tính của gã dần dần xảy ra thay đổi.
Ngũ Can mùa thu năm ngoái vào kinh một chuyến, được Triệu Trinh gặp mặt tịnh phong làm Đại tướng quân, thưởng lụa ba nghìn tấm, vinh dự vương triều Đại Tống cho gã dần dần khiến cho gã có lòng kiêu ngạo, hơn nữa sau khi gã phát hiện Phạm Ninh ở Tống triều cũng không coi là quan lớn gì, thậm chí về cấp bậc còn không bằng mình, trong lòng của gã liền có vài phần khinh thường đối với Phạm Ninh.
Nhưng biến chuyển thật sự đến từ chính mối thông gia với Thanh Nguyên thị nước Xuất Vũ đầu năm, Thanh Nguyên thị vốn cũng là người Hà Di, chỉ là bọn họ đã bị nước Nhật Bản đồng hóa, gọi là người Hà Di Nhật Bản hóa, đến họ cũng đổi thành họ quý tộc Nhật Bản, đây giống như sự khác biệt của sinh phiên và thục phiên, Thanh Nguyên thị là thục phiên, mà Ngũ Can gã hiện giờ vẫn là sinh phiên.
Ngũ Can cưới nữ nhân Thanh Nguyên thị cũng có nghĩa là thế lực của Thanh Nguyên thị âm thầm xâm nhập Côn Châu, người Côn tộc từ ban đầu thần phục Đại Tống, mà chuyển thành thế nửa vời, ngoài mặt thần phục Đại Tống, nhưng âm thầm câu kết với Thanh Nguyên thị nước Nhật Bản.
Ở trong một nhà sàn gỗ rộng rãi, một thanh niên trẻ tuổi miệng lưỡi dẻo quẹo đang thuyết phục Ngũ Can:
- Người chính là Đại tướng quân Côn Châu chính miệng Thiên tử Đại Tống phong, là vua của Côn Châu, Phạm Ninh hắn là gì, một quan viên ngũ phẩm nho nhỏ, hắn có thể quyết định vận mệnh người Côn tộc sao? Lúc trước người quá hiền lành, lại có thể nghe theo sắp xếp của hắn dời đến bán đảo nhỏ, hắn có quyền lực gì mà chiếm đoạt khu vực săn bắn của các người, chiếm lấy ruộng vàng của các người, lần này phải thăm dò hắn một lần, trong lòng hắn rốt cuộc là người Côn tộc quan trọng, hay là nhân công Nhật Bản quan trọng?
Người trẻ tuổi tên là Quất Lại Trinh, là cháu ngoại của tộc trưởng Thanh Nguyên thị Thanh Nguyên Quang Lại, nhà gã cũng là một trong ba đại gia tộc của nước Xuất Vũ, gã đầu óc linh hoạt, biết ăn nói, Thanh Nguyên Quang Lại liền bí mật phái gã đi Côn Châu, đương nhiên, muội muội của gã gả cho Ngũ Can, gã với tư cách anh vợ, có trách nhiệm bày mưu tính kế cho Ngũ Can.
Ngũ Can có vẻ hơi do dự, thái độ của gã với Phạm Ninh vô cùng cứng rắn, nhưng cũng không có nghĩa gã muốn chiến đấu với quân Tống, bọn họ còn xa mới là đối thủ của quân Tống, điểm này trong lòng gã biết rõ.
- Nếu quả thật đánh nhau, chỉ sợ bộ tộc chúng ta sẽ chịu thiệt thòi lớn!
- Đại tù trưởng đang nói gì?
Quất Lại Trinh giải thích nói:
- Chúng ta không phải muốn chiến đấu với quân Tống, chúng ta là kháng nghị, phải tranh thủ quyền lợi của người Côn tộc, phải lấy được càng nhiều đất đai hơn, hơn nữa phải giữ gìn tôn nghiêm của người Côn tộc, phải cho Phạm Ninh biết rằng, người Côn tộc là chủ nhân trên mảnh đất này, so với nhân công Nhật Bản cao quý hơn, quan phủ nhất định phải giao nhân công Nhật Bản cho chúng ta xử lý, nếu lần này tù trưởng nhận thua, người Côn tộc thật sự không có hy vọng rồi.
Ngũ Can bị tác động, gã gật gật đầu:
- Chuyện này ta thảo luận lại với thúc phụ một chút, lão dù sao cũng là trưởng lão, nếu lão không phản đối, ta liền dẫn người trong tộc quay về đất cũ xây nhà định cư!
Ngũ Can vội vàng lại đến chỗ của thúc phụ Tát Văn, Tát Văn đang ngồi ở dưới mái hiên hóng gió, nghe xong cách nghĩ của cháu trai, Tát Văn thản nhiên nói:
- Ta không đồng ý khai chiến với quân Tống, nhưng cũng không đồng ý nuốt giận vào bụng, lợi ích thỏa đáng vẫn nên tranh thủ, cháu là Đại tướng quân Côn Châu do Hoàng đế Đại Tống phong, nắm giữ quyền lợi toàn bộ Côn Châu, mà không phải bán đảo nho nhỏ.
Ngũ Can mừng rỡ:
- Thúc phụ cũng đồng ý ta cứng rắn với quan phủ sao?
- Ta trên nguyên tắc không phản đối, nhưng ta muốn biết cháu định làm gì?
- Cháu tính dẫn một nghìn dũng sĩ đi ra ngoài thành Hán huyện đốn củi xây nhà, xây dựng điểm định cư bộ lạc đầu tiên của chúng ta, nếu Phạm Ninh không nhượng bộ, vậy cháu sẽ từng bước dời người trong tộc đến đất cũ, đến tận khi Phạm Ninh khuất phục mới thôi.
- Biện pháp này không tệ, vậy cháu tính khi nào thì xuất phát?
- Cháu tính đêm nay liền xuất phát!
- Đêm nay xuất phát quá gấp rồi, vừa hay ngày mai chính là ngày kết thúc kỳ hạn năm ngày, đêm mai cháu xuất phát, càng danh chính ngôn thuận, điều này càng có lợi để tạo áp lực cho Phạm Ninh!
Ngũ Can gật gật đầu:
- Đề nghị của thúc phụ vừa hợp lòng cháu, cháu chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai xuất phát, hy vọng có thể có được nhiều sự trợ giúp của thúc phụ hơn.
Tát Văn lắc đầu:
- Ta đã già rồi, không sống được vài năm nữa, ta chỉ muốn tận hưởng những năm cuối này, việc khác ta đều không muốn quản, cháu tự sắp xếp đi!
Nói xong, Tát Văn chậm rãi đứng lên, đi tập tễnh trở về phòng.