Tát Văn trở lại trong phòng, lão đứng ở phía trước cửa sổ nhìn bóng lưng Ngũ Can đi xa, nhếch miệng lộ ra một tia cười lạnh, lão lập tức quay đầu lại vẫy tay về phía con trai, nói khẽ với cậu ta:
- Con lập tức đi Đường huyện một chuyến, tìm Thái ti sĩ, nói cho gã…
Bộ lạc Côn tộc cách Hán huyện khoảng một trăm hai mươi dặm, từ bộ lạc đi Hán huyện có hai con đường, một con đường là xuyên qua rừng rậm xanh tốt, cuối cùng có thể đến Hán huyện, đường khác là đi đường biển, dùng thuyền độc mộc đi tới Hán huyện ở vịnh Côn Bắc, do xuất phát trong đêm, đi rừng rậm tương đối nguy hiểm, người Côn tộc bình thường đều đi đường thủy.
Nơi bộ lạc ở cách bờ biển rất gần, Ngũ Can đứng ở trên một tảng đá ngầm, tay cần một cái giáo dài hô lớn với một nghìn thanh niên trong tộc:
- Các dũng sĩ của ta, hôm nay chúng ta phải đi đòi lấy một câu trả lời, trong mắt người Tống, rốt cục là nhân công Nhật Bản quan trọng, hay là tôn nghiêm của người Côn tộc chúng ta quan trọng, chúng ta đã chết hai tộc nhân, máu của bọn họ không thể chảy ra vô ích!
Một nghìn đàn ông Côn tộc nhiệt huyết sôi sục, cùng nhau giơ tay hô lớn:
- Máu của chúng ta không thể chảy vô ích!
- Xuất phát!
Ngũ Can vung tay lên, hơn nghìn thanh niên trai tráng Côn tộc kéo thuyền độc mộc chạy về hướng biển lớn.
Trời dần dần sáng lên, trên mặt biển ánh sáng mờ hiện lên muôn tia hào quang làm cho sóng biển lăn tăn nhuộm thành màu vàng.
Qua một đêm di chuyển, hơn 500 chiếc thuyền độc mộc cuối cùng đã tới vịnh Côn Bắc, trên biển chi chít điểm nhỏ màu đen, bọn họ dừng chèo thuyền để bản thân tạm thời nghỉ ngơi, lúc này bọn họ cách cửa khẩu vịnh Côn Bắc còn vài dặm, muốn vào vịnh Côn Bắc hay không là do đại tù trưởng Ngũ Can quyết định.
Ngũ Can nhìn đất liền nơi xa lại xem sắc trời, y cảm thấy ánh binh mình đỏ có một chút quái dị, đây có lẽ là một điềm báo trước của một con bão sắp đến.
- Lái vào vịnh đi.
Hơn một nghìn nam tử tộc Côn hô to ra sức chèo thuyền hướng tới vịnh Côn Bắc, khi bọn họ vừa đi vào vịnh Côn Bắc, trước mặt chạy tới hơn 10 chiếc thuyền chiến quân Tống nghìn thạch xếp thành một hàng chặn đường đi của bọn họ, thoạt nhìn dường như là thuyền tuần tra của quân Tống.
Nhưng Ngũ Can quay đầu, lại phát hiện phía sau cũng xuất hiện hơn 20 thuyền chiến, bọn họ bị thuyền chiến quân Tống ngăn lại ở trên cửa vịnh Côn Bắc.
Trong lòng Ngũ Can thấy rất bất an, quân Tống rõ ràng có mai phục, lẽ nào bọn họ đã biết mình tới?
Tất cả nam tử tộc Côn đều ngơ ngác nhìn nhau, không ít người lộ ra vẻ sợ hãi, nhiệt huyết xuất phát tối qua sớm đã biến mất, lúc này uy nghiêm đã không quan trọng nữa rồi, cả đêm chèo thuyền sức lực bọn họ đã sớm cạn kiệt, muốn chèo về thì không thể nữa rồi, bây giờ phải làm sao?
Lúc này trên con thuyền lớn đầu tiên "ầm" một tiếng vang lớn, một quả trứng sắt đen bay vọt lên hướng đỉnh đầu người tộc Côn phóng tới, bên trên phả ra khói xanh, không đợi mọi người phản ứng lại, quả trứng sắt này liền nổ tung mãnh liệt trên không trung.
Tiếng nổ mạnh long trời lở đất làm chấn động sự dũng cảm của người tộc Côn, tiếp theo là miếng sắt dày đặc phụt ra phạm vi trong 100 bước không người nào có thể thoát khỏi, tiếng nổ mạnh xen lẫn tiếng kêu thảm thiết sau đó là đợt tấn công mạnh mẽ, thuyền độc mộc bị gãy, thân thể bay tứ tung, ngay cả quân Tống cũng bị ảnh hưởng, thiết hỏa lôi phóng ra bẻ gãy cột buồm, thuyền lắc lư mạnh trên mặt nước, như sắp lập úp bất cứ lúc nào.
Viên thiết xác hỏa lôi này là cảnh cáo nhắc nhở người tộc Côn, sau khi vụ nổ kết thúc trọng tâm và xung quanh vụ nổ rất hỗn độn, gần 200 chiếc thuyền độc mộc bị nổ tung và lật ngược, trăm người thương vong, tất cả mọi người đều vô cùng hoảng sợ, ôm đầu nằm trên thuyền độc mộc.
Thuyền quân Tống từ bốn phía khép lại, hơn 100 binh lính quân Tống tay cầm nỏ lạnh lùng nhằm vào những nam tử còn lại trên biển.
Vào lúc ngỡ ngàng sợ hãi và tuyệt vọng xen lẫn nhau, nam tử tộc Côn tìm bóng dáng tù trưởng của bọn họ khắp nơi, nhưng thuyền độc mộc của y đã bị biến mất, thiết hỏa lôi vừa rồi nổ trên đỉnh đầu y, ai cũng không rõ tình hình bây giờ của y như thế nào.
- Ở đây! - Có người chỉ trên biển hô to.
Trên mặt biển trôi nổi lơ lửng hơn 10 thi thể, trong đó có một thi thể người mặc áo giáp, chính là trang phục tù trưởng của bọn họ, trong tất cả mọi người chỉ có y mặc một bộ áo giáp da trâu.
Chỉ là cái thi thể này đã không có cách nào phân biệt được có phải tù trưởng hay không, đầu của thi thể bị nổ tung, một cái chân đã bị mất, cái chết vô cùng thảm, nhưng tất cả người tộc Côn đều hiểu ngoài đại tù trưởng sẽ không là ai khác được.
Không cần quân Tống hô quát nữa, nam tử tộc Côn đều đứng dậy giơ hai tay cao lên, lúc này tôn nghiêm không đáng một đồng, giữ được tính mạng mới là vương đạo.
Mười mấy chiếc thuyền trinh sát chạy đến, binh lính quát tháo, người tộc Côn ném vũ khí xuống biển, bị thuyền chiến quân Tống áp tải vào bờ.
Trời vừa sáng, hai nghìn binh lính quân Tống đã bao vây bộ lạc tộc Côn, trong bộ lạc còn không đến trăm tên thanh niên cường tráng, còn lại đều là người già, phụ nữ và trẻ em. Không lâu sau mấy tên binh lính quân Tống đưa một người đàn ông bị trói chặt đến trước mặt Phạm Ninh, đi theo phía sau là trưởng lão bộ lạc Tát Văn.
Phạm Ninh ngồi trên lưng ngựa đánh giá người đàn ông Nhật Bản dáng vẻ thanh tú này một chút, gã cũng không cao, cao nhất là một mét rưỡi, lúc này gã bị dọa mặt trắng bệch quỳ trước Phạm Ninh cả người run rẩy lên.
- Ngươi là con trai của Thanh Nguyên Quang Lại? - Phạm Ninh lạnh lùng hỏi.
Một tên phiên dịch dùng tiếng Nhật Bản dịch lại lời nói của Phạm Ninh, Quất Lại Trinh đã hoàn toàn sụp đổ, gã nhỏ giọng nói:
- Không phải con trai của tộc trưởng, ta là cháu ngoại của ông ấy, tên là Quất Lại Trinh.
Phạm Ninh cười lạnh một tiếng nói:
- Thì ra là con cháu của Quất gia Nam Lộc quận, ta nói Thanh Nguyên Quang Lại làm sao nỡ đưa con gái của mình gả cho Ngũ Can ngu xuẩn này.
Phạm Ninh lập tức vung tay lên:
- Áp giải gã xuống chờ sau này xử lý.
Binh lính dẫn Quất Lại Trinh cả người run cầm cập áp giải xuống, lúc này Tát Văn tiến lên quỳ xuống nói:
- Làm việc ác là Ngũ Can, tộc nhân khác đều là người vô tội, khẩn cầu Tri châu tha cho bọn họ.
Phạm Ninh gật đầu:
- Trước kia ta đã đồng ý chỉ giết người ác cầm đầu, không làm tổn thương người vô tội, hầu hết thanh niên hôm nay sẽ được áp giải về, lần này coi như bỏ qua cho các ngươi, nếu như lại có ý đồ xấu thì đừng trách đao của ta vô tình.
Tát Văn vui mừng cuống quýt dập đầu cảm tạ:
- Chúng tôi nhất định tuân thủ luật pháp của Đại Tống, sẽ không có ý nghĩ không an phận nữa.
- Đi đi! Cùng trưởng lão khác đi trấn an dân chúng một chút.
Phạm Ninh lập tức truyền lệnh thu binh, quân đội chỉ bắt ra hơn 10 người từ nước Xuất Vũ bao gồm cả Quất Lại Trinh và em gái của gã với mười mấy người hầu thị nữ, bọn họ sẽ bị áp giải về Đường huyện.