Lúc này Hứa Diên thấp giọng hỏi Phạm Ninh:
- Cứ như vậy tha cho bọn họ sao?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Bọn họ ở Côn Châu trước sau cũng khiến người ta không yên tâm, ta ổn định mọi người trước đợi sau khi cướp vũ khí của nước Xuất Vũ đưa bọn họ dời đến nước Xuất Vũ, tất cả tộc Côn đều di chuyển qua đó, trên bán đảo Côn Nam có thể đóng quân rồi.
Hứa Diên giơ ngón tay cái lên tủm tỉm cười vuốt mông ngựa nói:
- Vẫn là chỉ sứ huy cao minh!
Phạm Ninh cười cười quay đầu lại dặn dò Thái Trứ
- Ta cho ngươi 500 binh sĩ, việc còn lại thì giao cho ngươi, thời gian này ngươi phụ trách giám sát người tộc Côn, đợi thời cơ chín muồi ta thông báo cho ngươi bước hành động tiếp theo.
- Ti chức tuân lệnh!
Phạm Ninh lập tức hạ lệnh quân đội quay về Đường huyện, quân Tống dùng năm chiếc xe ngựa áp giải đám người Quất Lại Trinh, đại quân trùng trùng điệp điệp xuất phát hướng về Đường huyện.
Mấy ngày này Phạm Ninh luôn xử lý việc người tộc Côn ít quan tâm đến vợ mình, quay về Đường huyện hắn trực tiếp trở về nhà mình, vừa đến cửa lại gặp Chu Bội mặc quần áo chỉnh tề, Kiếm Mai Tử cùng với hầu gái A Nhã, Từ Khánh thì đang lái xe ngựa chờ ở cửa.
- A Bội nàng chuẩn bị đi đâu? – Phạm Ninh xuống ngựa hỏi.
Chu Bội thấy phu quân trở về, vui vẻ chạy lên trước lắc lắc cánh tay làm nũng nói:
- Mấy ngày nay ở nhà buồn chết lên được, thiếp muốn đi hồ Nam, phu quân chàng cũng đi cùng đi.
Phạm Ninh cười gật đầu:
- Vừa hay xử lý một đống công việc phiền toái xong, nhẹ nhõm một chút, vậy cùng nhau đi đi!
Chu Bội lập tức tươi cười rạng rỡ liền nói:
- Phu quân, thiếp cũng muốn cưỡi ngựa.
Phạm Ninh gật đầu nói với Từ Khánh:
- Đi quan nha đổi lấy hai con ngựa bên đó đến, ngươi làm việc của mình đi không cần đi cùng đâu.
Từ Khánh bây giờ không chỉ là giáo đầu dạy đao pháp của quân đội, hai tháng trước dưới sự ủng hộ của Phạm Ninh mở một võ quán ở Đường huyện, thu nhận hơn 10 thiếu niên di dân làm đệ tử, mỗi ngày dạy võ nghệ cũng có chút bận rộn.
Từ Khánh cười nói:
- Đa tạ cô gia quan tâm, thời gian này chủ yếu vẫn chưa có bồi dưỡng ra một đại đệ tử, việc gì cũng là bản thân tự làm thực sự khá bận rộn, qua vài tháng nữa ta đoán sẽ thoải mái hơn một chút.
- Đi đi! Đổi hai con ngựa đến sau đó sáng sớm ngày mai ngươi đến quan nha tìm ta, ta có việc giao cho ngươi làm.
Từ Khánh vội vàng đánh xe ngựa đi, không lâu sau liền dẫn hai con ngựa từ quan nha về, Chu Bội cưỡi một con, Kiếm Mai Tử dẫn A Nhã cưỡi một con khác, ba người phóng ngựa chạy ra ngoại thành.
Thành Nam là khu nông nghiệp của Đường huyện đã hoàn toàn thay đổi rồi, mọi người dọc theo con sông Tiểu Đường chậm rãi mà đi, phía tây hồ Tiểu Đường là ruộng lúa mạch mênh mông, lúa mạch mùa xuân mới gieo hạt, tuy rằng đã là đầu hạ nhưng trước mắt ruộng lúa mạch vẫn còn một mảnh xanh mượt.
Trong ruộng lúa mạch, một bờ ruộng và mương máng đan chéo nhau, những cây liễu mới trồng trên cánh đồng cũng tươi tốt làm cho lồng ngực cảm thấy thoải mái và vui vẻ, mấy ngày liền buồn chán, lúc này tâm tình của Chu Bội cũng trở nên vui vẻ.
Nơi xa hơn có thể nhìn thấy hơn mười ngôi nhà mờ mờ ảo ảo thấp thoáng trong cây xanh, ở đó là một thôn trang nhỏ có khoảng 50-60 hộ gia đình.
Thôn trang của tộc Côn đều rất nhỏ, theo nước mà xây dựng, diện tích của mỗi nhà rất lớn, thoạt nhìn khá đẹp mắt, sống cũng rất thoải mái.
Rất nhiều dân chúng đang sống ở trong thành cũng đang suy nghĩ mua một mảnh đất nhỏ ở nông thôn xây nhà cho cả gia đình.
Tuy nhiên nông thôn ở Côn Châu trên cơ bản không có buôn bán gì, nhất định phải vào trong thành mới có thể mua đồ dùng hàng ngày cho nên mỗi lần tụ tập đi vào trong thành rất là náo nhiệt.
- Phu quân, ở đây so với năm trước đã hoàn toàn không giống nữa rồi.
Chu Bội nhớ tình hình mùa xuân năm ngoái, nàng không thể không kinh ngạc.
Ngay cả Kiếm Mai Tử luôn im lặng cũng mở lời khen ngợi:
- Thật sự không tồi, so với Đại Tống không có gì khác biệt.
Phạm Ninh cười nói:
- Năm ngoái khi mọi người mới đến đúng lúc phân chia đất, khi đó khắp nơi là đất hoang, đất nuôi dưỡng một năm, lúa mì từ năm nay bắt đầu trồng khắp nơi, theo kinh nghiệm của người làm ruộng ước tính mỗi mẫu sẽ thu được khoảng hai thạch, cuối năm nhất định là thu hoạch lớn.
- Nơi này không có hạn hán sao?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Ở đây không có hạn hán, mất nước, sâu bệnh cũng không có, mùa đông tuyết rơi lớn làm cho thổ nhưỡng tốt hơn, đất cũng phì nhiêu, tai họa duy nhất chính là ở đó.
Phạm Ninh chỉ dãy núi phía bắc nói:
- Bên kia đều là núi lửa, một khi núi lửa phun trào cánh đồng ở đây sẽ gặp nguy hiểm.
Trong lòng Chu Bội liền bất an:
- Phu quân, nếu như núi lửa phun trào chúng ta sẽ như thế nào?
Phạm Ninh mỉm cười:
- Nàng không phải lo lắng, nếu có phun trào ít nhất cũng phải mấy trăm năm sau, hơn nữa núi lửa phun trào có rất nhiều điềm báo trước, như khói bốc hơi lên, khi đó chúng ta sẽ tổ chức di dời dân chúng, sẽ không có bất kì thương vong nào.
Chu Vội vỗ ngực một cái trợn mắt nhìn phu quân:
- Chuyện của mấy trăm năm sau bây giờ chàng nói nó làm gì?
- Lo trước khỏi họa thôi!
Phạm Ninh cười haha vung roi lên quất ngựa:
- Chúng ta đi thôi, gặp nhau ở bên hồ phía trước.
Hắn phóng ngựa chạy nhanh, hướng phía bên hồ Nam mười mấy dặm chạy đi.
- Phu quân chờ ta một chút !
Chu Bội cũng vội vàng thúc ngựa chạy nhanh, vội vàng theo sau Phạm Ninh.
Tình thế phát triển đúng như phán đoán của Phạm Ninh, ba ngày sau bến thuyền Đường huyện truyền đến tin tức đặc sứ gia tộc An Bội đã tới bến thuyền.
Mà lúc này Phạm Ninh đang ở trong quan nha nghe báo cáo của người tộc Côn, được tin sứ giả gia tộc An Bội đến Phạm Ninh lập tức để Dư Hiếu Niên đi tiếp đãi sử giả gia tộc An Bội.
- Ngươi nói tiếp đi! – Phạm Ninh cười nói với Thái Trứ.
Thái Trứ thi lễ một chút lại tiếp tục nói:
- Tát Văn thoạt nhìn có vẻ khá yếu đuối nhu nhược nhưng trên thực tế người này lòng dạ ác độc, sau khi gã đảm nhiệm thủ tịch trưởng lão liền diệt sạch người nhà Ngũ Can, ba con trai của Ngũ Can đều bị gã giết chết, mười mấy người thân tín của Ngũ Can cũng chết dưới đao của gã, hôm trước gã đã khống chế tộc Côn, bốn vị trưởng lão khác đều khúm núm, thực tế gã đã trở thành người quyết định duy nhất của tộc Côn.
Phạm Ninh cũng không thấy kỳ lạ, hắn đã sớm nhìn thấu Tát Văn, bản chất của loại người này đối với bên ngoài thì như chó vẫy đuôi mừng chủ về, còn đối với bên trong thì hung tàn, loại người này đối với người tộc Côn là bất hạnh nhưng đối với quan phủ lại là lợi ích tốt.
Tuy nhiên Phạm Ninh đối với người tộc Côn đã không còn hứng thú nữa rồi, vốn dĩ hắn định dạy chữ hán cho trẻ em ở Côn Châu nhưng hành động ngu xuẩn của Ngũ Can đã khiến cho hai bên xảy ra vết rách rồi, đông thời cũng khiến Phạm Ninh ý thức được người tộc Côn nhất định sẽ là một tai họa ngầm của Côn Châu, biện pháp tốt nhất là để bọn họ dời đến nước Nhật Bản.