- Tấm lòng của Hàn tướng công đối với vãn bối, Phạm Ninh khắc trong tâm khảm!
Đây là lần thứ hai Phạm Ninh cảm kích về sự trợ giúp của Hàn Kỳ rồi.
Hàn Kỳ thản nhiên cười:
- Tốt nhất mấy ngày nay ngươi sắp xếp ổn thỏa chuyện xin khen thưởng đi, mang cả những chuyện khác báo cáo cùng nhau, ta thuận tiện mang về triều đình giúp ngươi.
Hàn Kỳ ở Hán huyện chỉ một ngày, được Phạm Ninh và quan viên Hán huyện dẫn đi hạ sát thị trấn, bến tàu, kho hàng, trọng điểm của ông là sự an toàn của di dân đặt lên hàng đầu.
Hàn Kỳ đi tới thôn Kim Liên, nơi này là thôn xa nhất của Hán huyện, cách xa thị trấn mười lăm dặm, ước chừng hơn ba mươi hộ, đoàn người dọc theo bờ ruộng đi qua ruộng lúa mạch mênh mông bát ngát, đi vào đầu thôn nhỏ bị cây lớn che khuất, lập tức có mấy con chó nhỏ lao tới, ở phía xa xa nhìn bọn hắn mà sủa.
Hàn Kỳ cười nói với Phạm Ninh:
- Nước biếc điền trang xa, chó sủa có người tới, nơi này không phải là nông thôn Đại Tống sao?
Phạm Ninh cũng cười nói:
- Trên thực tế có nhiều lúc, tự chúng ta đều đã quên đang ở hải ngoại xa xôi.
Lời nói của Phạm Ninh được sự đồng tình của quan viên, Huyện lệnh Tào Thi cười nói:
- Tri châu nói đúng, nếu không phải thấy biển rộng, chúng ta thực sự sẽ cho là mình đang ở ngay tại Đại Tống.
Hàn Kỳ gật gật đầu:
- Cho thấy tâm tư của các ngươi đều ở Đại Tống, tin tưởng các ngươi ở hải ngoại vất vả, triều đình và dân chúng Đại Tống đều sẽ không quên.
Mọi người đi vào thôn trang, Hàn Kỳ gặp một hộ mở cửa ra, liền cười nói:
- Đi xem hộ kia một chút!
Trong sân, một ông già đang ở bên cạnh giếng cọ rửa cho ngựa, bỗng nhiên thấy một nhóm lớn quan viên đi vào, lão hoảng sợ:
- Các ngài là...
Lão nhận ra Tào Thi, lập tức vừa mừng vừa sợ:
- Hóa ra là Tào Huyện lệnh, tiểu dân thất lễ!
Lão tiến lên quỳ lạy dập đầu, Tào Thi vội vàng nâng lão dậy, cười an ủi:
- Lão trượng không cần đa lễ, chúng ta chỉ đến thôn xem một chút, cũng không có chuyện khác.
Y lại giới thiệu cho lão nhân Tri châu Phạm Ninh và tướng công Hàn Kỳ, lão nhân mắt sáng lên, nói với Hàn Kỳ:
- Ta nhìn trông quen quen, quả nhiên là Hàn tướng công!
Hàn Kỳ cười hỏi:
- Lão trượng họ gì, làm sao lại biết ta?
- Ta là người Diên An phủ, tên là Trương Lão Cát, năm đó Hàn tướng công ở Thiểm Tây phòng ngự Tây Hạ, ta còn cùng nhi tử vận chuyển lương thực đến biên cương, Hàn tướng công còn khen ngợi chúng ta xả thân vì nước, Hàn tướng công sẽ không quên chứ?
Hàn Kỳ quả thật đã quên, bất quá là năm đó ông ở Thiểm Tây cùng Phạm Trọng Yêm chủ trì phòng ngự Tây Hạ, ông lão này hẳn là từng gặp mình, ông cười nói:
- Không nghĩ tới có thể gặp được lão trượng ở đây, lão trượng sao lại đến Côn Châu?
Ông lão thở dài:
- Mấy năm trước Diên An phủ liên tục hạn lớn, sản lượng lương thực giảm ba phần, còn phải nộp thuế giao thuế, thật sự chịu đựng không nổi nữa, đầu năm nay một nhà năm miệng ăn liền đi kinh thành xin ăn, vừa lúc gặp được triều đình chiêu mộ di dân đi Côn Châu, nghe nói mỗi hộ được cấp hai khoảnh đất, chúng ta liền báo danh, đầu xuân sau liền ngồi thuyền đi vào Côn Châu, hiện tại xem ra, ngay lúc đó lựa chọn thật sự là sáng suốt mà!
Hàn Kỳ rất rõ ràng đường Thiểm Tây phát sinh hạn lớn, ông còn đi giúp nạn thiên tai, tình hình thật sự thảm thiết, không biết bao nhiêu người xa xứ.
Hàn Kỳ không muốn nhắc lại chuyện này, liền vỗ vỗ con ngựa giống thấp cười hỏi:
- Đây là ngựa nhà lão trượng?
Phạm Ninh ở một bên giải thích nói:
- Đây là ngựa Nhật Bản, chúng ta xuất binh nước Xuất Vũ, thu được mấy ngàn con ngựa thấp này, đối với quân đội tác dụng không lớn, liền cho mỗi nhà một con, cho dân chúng không phải đi bộ, kết quả từng nhà đều coi chúng như bảo bối mà nuôi dưỡng.
- Ta ở đầu đường Đường huyện cũng nhìn thấy rất nhiều, ban đầu ta còn tưởng là con lừa, sau mới phát hiện là ngựa, Phạm tri châu, ngựa này ngươi phải cho ta một con, ta mang về cho cháu trai cưỡi chơi.
Phạm Ninh vội vàng nói:
- Không thành vấn đề, quan phủ còn có mấy trăm con, tướng công cũng mang về đi.
Lúc này, ông lão liền mang ra mấy chiếc ghế đẩu, mời mọi người ngồi xuống hóng gió ở trong sân, trong sân đáp một cái lều, mặt trên đeo đầy hồ lô, ngồi ở phía dưới hồ lô, cũng có chút mát mẻ.
Lúc này, trong thôn dân chúng đều nghe nên tới đây, chật ních cửa sân, Hàn Kỳ chắp tay hướng mọi người cười nói:
- Lão phu Hàn Kỳ, phụng mệnh của Thiên tử đến thăm hỏi quan viên và dân chúng Côn Châu, tất cả các vị vào đây đi!
Rất mau vào hai ba mươi người, đứng đầy sân, vài ông lão cũng ngồi xuống.
Hàn Kỳ ngồi xuống, lúc này mới đánh giá một chút xung quanh, tuy rằng tường viện chỉ dùng bùn đất nện thành, nhưng nhà ở cũng là nhà ngói, chí ít cũng có năm gian, giữa sân cũng có nửa mẫu lớn, có vẻ rất rộng rãi.
Hàn Kỳ cười nói:
- Không tệ lắm! Từng nhà đều là nhà ngói, so với kinh thành vẫn tốt, ngoài kinh thành đại bộ phận đều là nhà đất cỏ tranh, nếu biết điều kiện nơi này của các ngươi, khẳng định mọi nhà đều khóc la muốn tới đây!
Tất cả mọi người mỉm cười, Trương Lão Cát nói:
- Nơi này tuy rằng rời xa Đại Tống, nhưng quả thật so với gia hương tốt hơn ngàn vạn lần, chỉ cần một thời gian nữa, cơ bản mọi nhà đều rất giàu có.
Trương Lão Cát sợ Hàn Kỳ không tin, chạy vào nhà bưng vài cái bát đi ra:
- Hàn tướng công mời xem, đây là đồ ăn thừa từ bữa trưa của nhà ta, có thịt dê nướng, cá biển hấp, còn có cá tương, rau quả đều là tự mình trồng được, lương thực lại ăn không hết, trước kia ta thuê đất ông chủ cũng không có điều kiện tốt như vậy.
Hàn Kỳ gật gật đầu cười nói:
- Nhìn ra được, tất cả mọi người sống không tệ, khí sắc đều tốt lắm, tất cả mọi người nói xem, sao nơi này lại tốt hơn quê nhà?
Trương Lão Cát nói:
- Ta đầu tiên, ta cảm thấy nơi này tốt nhất là không cần lo lắng nạn hạn hán và nạn úng, thổ địa phì nhiêu, nguồn nước sung túc, chỉ cần vất vả một chút, hàng năm đều có thể có lương thực thu hoạch!
- Những người khác thì sao?
Hàn Kì lại hỏi.
- Ở trong này không cần giao thuế phú, không có gánh nặng!
- Nơi này ở nhà gạch ngói, so với nhà ở gia hương thì tốt hơn nhiều.
- Ta ở quê hương không cưới được vợ, ở đây cưới được tiểu nương tử Nhật Bản, sang năm sẽ nuôi dưỡng con trai.
Một người nam trai tráng, thật thà chất phác gãi đầu nói.
- Oh! Còn cưới tiểu nương tử Nhật Bản.
Hàn Kỳ trêu ghẹo gã nói:
- Đưa nương tử về nhà mẹ đẻ liền không tiện thôi!
Trong nhà lập tức bộc phát ra một trận cười to hiểu ý.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Kỳ liền cùng Phạm Ninh đi xuống thành Thu Điền ở Xuất Vũ Quốc trước, đây mới là mục đích chủ yếu ông đến Côn Châu.
Trên đường đi đến Xuất Vũ Quốc, Phạm Ninh chính thức hồi báo với Hàn Kỳ năm trước triều đình ra quyết định đối với việc cử Dư Hiếu Niên đến Bình An Kinh đàm phán với Nhật Bản, Hàn Kỳ đối với chuyện này cũng không cảm thấy kỳ quái, Phạm Ninh có quyền đại diện tiến hành can thiệp Đại Tống và nước Nhật Bản, đây là Thiên tử cấp quyền lực cho hắn, hắn đã phát động tiến công Xuất Vũ Quốc, đương nhiên sẽ giải quyết chuyện này thỏa đáng..