Trầm tư một lát, Hàn Kỳ chậm rãi nói:
- Nguyên nhân cơ bản ngươi tiến công đến Xuất Vũ Quốc là tránh cho sự sụp đổ của gia tộc An Bội, ngăn cản thế lực toàn diện của triều đình Nhật Bản tiến vào nước Lục Áo, đúng không?
- Đây là một trong ba nguyên nhân, hai nguyên nhân khác là, đầu tiên là vì nắm giữ vàng bạc của Xuất Vũ Quốc và nước Lục Áo, tiếp theo là vì mở rộng bề dày quân sự của Côn Châu, đương nhiên là gia tộc Thanh Nguyên mượn cớ giúp ta xuất binh..
- Nhưng ngươi chỉ hồi báo hai nguyên nhân, cũng không có đề cập vì để tránh cho An Bội gia tộc bị diệt.
Giọng điệu Hàn Kỳ trở nên có chút bất mãn, ông không ngại thay Phạm Ninh nói vài lời hay, nhưng ông không thể dễ dàng tha thứ cho Phạm Ninh về việc hắn muốn giấu diếm cả mình.
- Ta ở trong báo cáo chính thức đã kể lại tỉ mỉ chuyện này!
Phạm Ninh lấy ra một quyển báo cáo, lần lượt giải thích cho Hàn Kỳ nói:
- Đây là sáng hôm nay từ Đường huyện đưa tới, ngày hôm qua ta phái người trở về lấy, tính theo thời gian, thời điểm bản báo cáo chính thức đến kinh thành, Hàn tướng công hẳn là đã ở trên đường đến Côn Châu, về phần báo cáo đơn giản của ta không có đề cập việc này, thứ nhất là vì thư chim bồ câu quá nhỏ, viết không được nhiều chữ như vậy, tiếp theo nguyên nhân trợ giúp gia tộc An Bội là vì giữ gìn chiến lược quân sự, ngăn cản triều đình Nhật Bản mở rộng thế lực về phía bắc.
Phạm Ninh giải thích một phen khiến sắc mặt Hàn Kỳ thoáng hòa hoãn, ông mở báo cáo ra nhìn kỹ một lần, trên cơ bản ăn khớp rồi, chỉ có điều miêu tả được kỹ lưỡng hơn, bao gồm lý do xuất binh, động cơ cùng với các loại kết quả đều nhất nhất kể lại tỉ mỉ, Hàn Kỳ biết rằng, bản báo cáo chính thức này sẽ làm trong lòng Thiên tử thoải mái rất nhiều, Phạm Ninh kể lại từng cái đều không hẹn mà cùng hợp ý trong lòng Thiên tử, có thể thỏa mãn với tâm lý muốn mở mang bờ cõi của Thiên tử..
Cũng không biết Phạm Ninh đến tột cùng là hiểu thấu tâm lý thiên tử, hay chỉ là một loại trùng hợp, Hàn Kỳ cũng không muốn truy cứu việc này, ông thu hồi báo cáo hỏi:
- Đến Xuất Vũ Quốc còn bao xa?
- Hiện tại đã đến Xuất Vũ Quốc rồi, nhưng cách thành Thu Điền vẫn còn một ngày.
Giữa trưa ngày hôm sau, thuyền quan đã đến cảng Thu Điền, Phạm Ninh chỉ vào thành trì xa nhất nói:
- Đó chính là thành Thu Điền, hiện tại trú binh có một ngàn người.
Hàn Kỳ nhìn ra xa một chút hỏi:
- Lúc trước ta nói muốn cùng gia tộc An Bội đàm phán, ngươi sắp xếp rồi à?
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Ti chức đã sớm phái người đi thông báo, An Bội dựa vào tình hình đặc biệt lúc ấy tới Thu Điền bái kiến tướng công!
Con thuyền chậm rãi đỗ vào bến tàu, trên bến tàu, Chỉ huy sứ Trương Di cùng với Tư mã Vương Đàn tới trước đón tiếp Xu mật sứ Hàn Kỳ đến.
Phạm Ninh giới thiệu hai người cho Hàn Kỳ, mọi người hành lễ xong, liền trực tiếp lên xe ngựa vào thành Thu Điền.
Trên đầu thành, Phạm Ninh khoanh tay ngắm nhìn phương xa, lúc này nhiệm vụ chính của Hàn Kỳ là giám sát, hắn không tiện tham dự.
Lúc này, Chỉ huy sứ Trương Di đi lên phía trước nói:
- Hàn tướng công lúc đối chiếu sổ sách trong kho, hình như là khi đối chiếu số lượng vàng bạc, thủ hạ của ông đều ghi chép tất cả sổ sách lại một lần.
Phạm Ninh gật gật đầu, quy trình này hắn biết rõ, ở Đường huyện, Hàn Kỳ đã làm một lần rồi, ghi chép về tất cả vàng bạc được chuyển đến từ nước Lục Áo đều sao chép lại một phần, hiện tại còn lại là bắt tay vào làm thanh tra Xuất Vũ Quốc, có lẽ ở trong mắt rất nhiều người đây là không tín nhiệm Phạm Ninh, nhưng trong lòng Phạm Ninh cũng hiểu được, đây là Hàn Kỳ đang giúp chính mình, tra được càng nhiều thì tránh hậu họa sau này phát sinh lại càng nhỏ.
- Không cần quấy nhiễu Hàn tướng công, để ông ấy tra, để những người hoài nghi ta nhìn xem, Phạm Ninh ta đến tột cùng có bỏ túi riêng hay không?
Hàn Kỳ xuất hiện ở Xuất Vũ Quốc ước chừng ba ngày, không chỉ có thăm rất nhiều hộ dân, còn có thể gặp tộc trưởng An Bội Lại Thời của gia tộc An Bội, mà lúc này, Dư Hiếu Niên cũng quay trở về Đường huyện, đã mang về tin tức thành công bước đầu trong hiệp nghị với Nhật Bản.
Chủ yếu nội dung có bốn điểm:
Thứ nhất, quân Tống thừa nhận rằng ngoài Xuất Vũ Quốc là đất của Nhật Bản, không mưu cầu chiếm lĩnh quân sự đối với Xuất Vũ Quốc, không can thiệp triều đình Nhật Bản thành lập trụ sở mới ở phía nam Xuất Vũ Quốc;
Thứ hai, nước Nhật Bản đồng ý cho quân Tống thuê thành Thu Điền cùng với hai trăm dặm bình nguyên Xuất Vũ Quốc với giá hai ngàn lượng bạc mỗi năm, với thời gian là năm mươi năm, cho phép số ít quân Tống đóng quân, để đảm bảo an toàn của cảng thương mại Thu Điền, quân Tống đóng quân cao nhất không được vượt quá một ngàn người, thuyền chiến không được vượt quá năm mươi chiếc.
Thứ ba, quân Tống thực hiện quản lý đối với người dân trong khu vực hai mươi dặm, người dân ngoài hai mươi dặm thì do nước Nhật quản lý, dân chúng tự do đi lại, không cưỡng ép di chuyển.
Thứ tư, hai bên đều có quyền tiến hành khai thác ở Xuất Vũ Quốc đối với đá, vàng ở trên núi, không can thiệp lẫn nhau.
Nửa tháng sau, Hàn Kỳ ở điện Tử Vi giảng giải bốn nội dung trọng yếu của hiệp ước này cho hoàng đế Triệu Trinh và các triều thần.
- Bệ hạ, dựa vào chuyến thăm của vi thần đến Xuất Vũ Quốc, vi thần xác nhận trong báo cáo của Phạm tri châu, Xuất Vũ Quốc trên danh nghĩa là của Nhật Bản, nhưng trên thực tế lại ở trong tay của ba gia tộc lớn: Thanh Nguyên Thị, Nhật Bản đối với việc thống trị dân chúng cũng là hữu danh vô thực, vi thần tùy ý hỏi năm mươi hộ dân chúng địa phương, bọn họ đều không thừa nhận mình là người nước Nhật Bản, bọn họ là người Hà Di, trên thực tế, trong hộ tịch của nước Nhật không có những người này.
- Hàn tướng công cường điệu vấn đề thân phận của dân bản địa, chẳng lẽ là hy vọng dung nạp bọn họ làm người Tống?
Văn Ngạn Bác không kìm nổi hỏi.
Phú Bật ở một bên tiếp lời cười nói:
- Nếu như có thể nạp bọn họ làm người Tống, ta cảm thấy cũng không có gì không thể!
- Hai vị, dể cho ta nói hết!
Hàn Kỳ cười khoát tay, tiếp tục nói:
- Ta nói những lời này có ý tứ là, Xuất Vũ Quốc trên danh nghĩa thuộc nước Nhật Bản, quân Tống xuất hiện tại Xuất Vũ Quốc, tấn công vào Nhật Bản không lớn, rất nhiều quan viên triều đình căn bản là để ở trong lòng, tuyệt đối không có sự kích động của quần chúng, cho nên sau khi Tống triều thừa nhận nước Xuất Vũ là thổ địa của Nhật Bản, sự tình phía sau dễ dàng rồi.
Lúc này, Phó tướng Vương Nghiêu Thần mở miệng hỏi:
- Chúng ta có thể hiểu như thế không, cái triều đình Nhật Bản muốn kỳ thật chính là danh phận này, về phần thực tế nước Xuất Vũ bị quân Tống khống chế, bọn họ cũng không quá để tâm, bởi vì cho tới bây giờ trên thực tế bọn họ vẫn chưa hề có được.
- Vương tướng công nói rất chính xác, triều đình Nhật Bản một mặt là muốn tiếp tục có được nước Xuất Vũ trên danh nghĩa chủ quyền, nhưng về phương diện khác, bọn họ cũng sợ hãi quân Tống lấy nước Xuất Vũ làm căn cơ, xâm lấn nước Nhật Bản quy mô lớn, cho nên phải hạn chế quân đội Đại Tống xuất hiện ở Xuất Vũ Quốc, nhưng hạn chế này kỳ thật cũng không có ý nghĩa, nếu quân Tống thực sự muốn xâm lấn Nhật Bản, còn có thể bị hiệp ước này hạn chế sao?