Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 597 - Chương 594

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 594
 

Nhưng trướng của cá nhân chính là đem vàng bạc bỏ vào trong cửa hàng, được cửa hàng tiền tạm thời chi dùng, lúc cần cửa hàng sẽ lấy cái khác thay vào, kỳ thật dựa vào vận chuyển tín dụng của cửa hàng, tiền cất giữ của Phạm Ninh cơ bản chính là đặt trong trướng cá nhân.

Phạm Ninh cười cười:

- Tạm thời để ở chỗ này, mặt khác ta còn có một khoản tiền muốn để ở trên trướng của ta.

- Quan nhân muốn kiểm tra một chút hay không?

Phạm Ninh lắc đầu:

- Không cần, đóng cửa sắt lại đi.

Cửa sắt ầm ầm đóng lại, Lưu đại chưởng quỹ và Phạm Ninh mỗi người bảo quản một cái chìa khóa, hai người lại trở về khách đường ngồi xuống, Phạm Ninh liền lấy ra kim dẫn và ngọc bích từ trong lòng, đặt lên bàn, giao cho Lưu đại chưởng quỹ.

- Thiên tử ban cho ta một vạn lượng hoàng kim, thỉnh cầu đại chưởng quỹ tới nội kho lĩnh thay ta, trực tiếp đặt vào trướng của ta.

Lưu đại chưởng quỹ vui vẻ cười nói:

- Chúng ta cũng thường xuyên thay khách nhân đi nội kho lĩnh thưởng, hoặc là giao hàng tiền vật, rất quen thuộc với bên đó, quan nhân cứ yên tâm đi! Chúng ta sẽ xử lý trong hôm nay.

Lúc này, trà đồng đưa tới hai chén trà, Phạm Ninh uống ngụm trà, trầm ngâm một chút hỏi:

- Đại chưởng quỹ còn nhớ chuyện hai năm trước ta đưa cho Âu Dương cô nương bạc không?

Lưu chưởng quỹ cười gật gật đầu nói:

- Hai năm qua nàng vẫn lần lượt lĩnh, đại khái hai ba tháng tới một lần, mỗi lần lĩnh bốn năm mươi lượng bạc, hình như nàng lấy số bạc này làm phí sinh hoạt, quan nhân cần hạn chế sao?

Trong lòng Phạm Ninh hkh khẽơi thở dài một tiếng, lắc lắc đầu nói:

- Không cần hạn chế, tùy ý nàng lĩnh, gia tăng hạn mức cao nhất đến một vạn lượng bạc.

- Ta sẽ lập tức tiến hành thay đổi, mặt khác năm nay có kế hoạch sẽ mở ba cửa hàng, một ở Tân Kiều, một ở Châu Tây Ngõa Tử, một ở Trường thái học, hy vọng quan nhân có thể phê chuẩn.

- Chuyện này ngươi xin chỉ thị của phu nhân, không cần hỏi ta, nàng tạm thời đang ở phủ của Tam lão gia.

- Ta hiểu rồi!

Lưu đại quản sự vẫy tay một cái, một gã tiểu nhị bưng một cái khay tiến vào, đặt lên bàn, Phạm Ninh nhìn trong khay là hai túi vải phồng lên, liền cười hỏi:

- Là gì thế?

Lưu đại quản sự cười, lấy từ trong túi ra một vật phẩm màu trắng bạc, đưa cho Phạm Ninh, Phạm Ninh nhận lấy, không ngờ là một khối bạc rất nhỏ, hình tam giác, ước chừng hơi nhỏ một chút so với đậu tằm, được mài vô cùng bóng loáng, mặt trên còn có minh ấn của quan phủ.

- Đây là bạc trắng?

Lưu đại quản sự gật gật đầu:

- Đây là ngân giác tử, tiền nặng nhất, do quan phủ giám chế, trị giá một trăm văn, từ năm trước bắt đầu được chấp thuận lưu thông ở bốn kinh và ba phủ, hơn nữa còn liên quan đến Côn Châu, nghe nói Côn Châu đưa đến cho triều đình một lượng lớn vàng bạc, triều đình thuận tiện dùng hoàng kim phát hành Giao tử, đồng thời lại đúc ngân Giao tử, mọi người thì gọi là ngân giác tử, cảm giác tiện hơn tiền giấy nhiều.

Bốn kinh là chỉ Đông Kinh Biện Lương thành, Tây Kinh thành Lạc Dương, Bắc Kinh thành Đại Danh, Nam Kinh thành Ứng Thiên, Tam phủ còn lại là chỉ phủ Kinh Triệu, phủ Thành Đô và phủ Giang Ninh, bốn kinh ba phủ chủ yếu là chỉ địa vị chính trị, nhưng nếu luận về kinh tế, Dương Châu, Tô Châu, Hàng Châu, Minh Châu, Tuyền Châu, Quảng Châu cũng rất mạnh.

Phạm Ninh hơi nhăn mày:

- Đã có Giao tử, lại thêm ngân giác tử, có thể làm cho giá hàng hóa tăng vọt hay không?

- Chắc có lẽ không, triều đình giao cho mười cửa hàng chúng ta phụ trách lưu thông, đồng thời muốn thu hồi tiền đồng tương ứng, trên thực tế chính là để cho chúng ta dùng tiền đồng đi mua Giao tử và ngân giác tử, đây thật ra là đưa hiểm nguy cho cửa hàng tiền.

- Vậy cửa hàng tiền có lợi gì không?

Lưu đại quản sự cười khổ một tiếng nói:

- Lợi không nhiều lắm, chỉ có một nửa phần, nhưng nếu không chịu nhận, cũng sẽ bị hủy quyền đổi, đây là điều mà cửa hàng tiền chúng ta không chấp nhận được, cho nên không làm cũng phải làm.

- Thế kết quả thì sao?

- Giao tử không tốt để phát hành, bình thường dân chúng không thích, dù sao cũng là tiền giấy, cũng chỉ có thể cho thương nhân lớn dùng, ngân giác tử thì rất thịnh, có thể nói cung không đủ cầu, một viên ngân giác tử trên thị trường có thể đổi một trăm mười văn tiền, đương nhiên, chúng ta cũng dùng cái giá tiền này đổi ra ngoài, so với giá của quan nhiều hơn mười văn tiền, đây chính là lợi nhuận của chúng ta.

- Có xuất hiện việc làm giả hay không?

Phạm Ninh lại hỏi.

- Sao có thể không có chứ, nửa năm trước, Giao tử giả xuất hiện, cũng xuất hiện dùng đồng trắng và chì làm giác tử, nhưng làm giả hậu quả rất nghiêm trọng.

Lưu đại quản sự bày ra một tư thế cắt cổ, cười lạnh nói:

- Người tố cáo được trọng thưởng, người làm giả ngay cả con cháu cũng bị giết, làm cho bọn chúng đoạn tử tuyệt tôn, sau khi giết hơn năm trăm người, trên cơ bản không ai dám làm giả nữa, tiền giả hiện tại cũng dễ dàng phân biệt, giác tử đồng trắng và giác tử chì nặng hơn so với ngân giác tử, dùng nhiều rồi, cầm trên tay là có thể cảm nhận được.

- Ý của đại quản sự là hiện nay trên thị trường rất nhiều ngân giác tử?

Lưu đại quản sự gật gật đầu:

- Quả thật rất nhiều, chủ yếu là vì tiện lợi, mang mấy viên ngân giác tử có thể ra phố, không giống như trước, phải cầm tiền đồng nặng trịch trên đường phố, rất không thuận tiện.

Lưu đại quản sự lại giao túi vải cho Phạm Ninh:

- Trong này là một ngàn viên ngân giác tử, cũng chính là trăm lượng bạc, quan nhân cứ việc cầm đi dùng, nếu không đủ, cứ việc tới nơi này lĩnh.

- Được!

Phạm Ninh vui vẻ cười nói:

- Đa tạ đại quản sự.

***

Từ trong cửa hàng tiền đi ra đã là giữa trưa, Phạm Ninh trực tiếp đi ra khỏi cổng Chu Tước, ngoài cổng Chu Tước chính là chợ đêm Châu Kiều nổi tiếng kinh thành, tới ban đêm, nơi này đèn đuốc sáng trưng, mấy ngàn cửa hàng cùng người bán người mua, ăn chơi, mọi thứ đều có, mỗi lúc trời tối đều có hàng nghìn người dân ở trong này lưu luyến quên đường về.

Mặc dù là giữa trưa, nhưng chợ đêm Châu Kiều vẫn náo nhiệt như trước, người đến người đi hối hả, gần như hơn phân nửa cửa hàng đều mở cửa buôn bán, không có người nào quy định nơi này ban ngày không thể buôn bán, nếu có lợi, vì sao không mở cửa?

Phạm Ninh thấy một quán rượu treo đầy lồng đèn lớn màu đỏ, đây là cửa hàng đắt hàng ở chợ đêm Châu Kiều, Hồng Đăng Lâu, kì thật là một chi nhánh của Phan lầu, bởi vì ban đêm đèn đỏ sáng lên, nên mọi người gọi nó là Hồng Đăng Lâu, cũng quên luôn cái tên Phan Lầu.

Phạm Ninh vừa đi đến cửa, một gã tiểu nhị niềm nở chào đón:

- Hoan nghênh khách quan đến dùng cơm, ngài uống bát chúng ta không chê ít, ngài trả mươi lượng bạc, chúng ta thay ngài đóng gói đưa cơm.

Lời quảng cáo dùng thật đúng chỗ, đụng đến đúng chỗ ngứa của khách nhân, khiến khách nhân trong túi rỗng tuếch cũng có thể ngẩng đầu đi vào, khiến khách nhân hầu bao đầy đủ cũng nghĩ đến vợ con ở nhà mà gọi một ít đồ ăn, Phạm Ninh giơ ngón tay cái cười nói:

- Một người, tìm chỗ ngồi tốt cho ta!

Bình Luận (0)
Comment