- Được! Khách quan xin mời đi theo ta.
Tiểu nhị nghênh đón Phạm Ninh vào quán rượu, lầu một đã hết chỗ, Phạm Ninh lên lầu hai, lầu hai cũng đã kín hơn phân nửa, gần cửa sổ đã không có chỗ rồi, chỉ có chỗ góc có mấy người, Phạm Ninh đang do dự, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi hắn:
- Phạm hiền đệ!
Phạm Ninh nhìn theo tiếng gọi, chỉ thấy chỗ gần cửa sổ có người ngoắc tay với mình, mặc dù nhiều năm không gặp nhưng Phạm Ninh liếc mắt một cái là nhận ra ngay, thì ra là Tăng Bố.
Phạm Ninh vội vàng tiến lên chắp tay cười nói:
- Tăng huynh, nhiều năm không gặp.
Tăng Bố nhiệt tình vỗ vỗ cánh tay hắn:
- Hai năm trước khi đệ lập gia đình, ta còn đến phủ của đệ ăn mừng, đệ không chú ý tới ta thôi.
- Khả năng khách khứa nhiều quá, ta không có chú ý tới, thật xin lỗi! - Phạm Ninh áy náy nói.
- Lúc ấy lực chú ý của đệ đều tập trung vào nương tử, đương nhiên không nhìn thấy ta, có thể lý giải mà!
Tăng Bố cười ha ha, lại giới thiệu với Phạm Ninh bạn của gã:
- Vị này chính là bạn tốt của ta, Lã Huệ Khanh ở Tuyền Châu, là tiến sĩ cùng khoa với ta năm trước, đang giữ chức thôi quan Thực Châu.
Phạm Ninh đã sớm chú ý tới người trẻ tuổi bên cạnh Tăng Bố, hoá ra người này không ngờ chính là nhân vật số hai tân đảng - Lã Huệ Khanh, trợ thủ đáng tin của Vương An Thạch, Phạm Ninh lập tức kính nể hẳn lên, ôm quyền nói:
- Hóa ra là Lã huynh, cung kính đã lâu!
Lã Huệ Khanh làn da trắng nõn, khuôn mặt hơi dài, y đứng dậy đáp lễ cười nói:
- Ta mới là kính đã lâu đại danh của Phạm Tri châu, dân chúng Tuyền Châu không ai không biết đến Côn Châu, không ai không biết Phạm Tri châu, hôm nay được gặp, là vinh hạnh của Huệ Khanh!
- Nào! Chúng ta ngồi xuống đi.
Tăng Bố trước sau như một nhiệt tình chào mời Phạm Ninh ngồi xuống, lại vẫy tay nói tiểu nhị cho một bầu rượu, thêm vài món thức ăn.
Phạm Ninh cười cười nói:
- Sáng hôm nay ta đã không phải là Phạm Tri châu rồi.
Tăng Bố mở to hai mắt nhìn:
- Hiền đệ hôm nay từ chức rồi hả?
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Sáng hôm nay tới Lại bộ từ chức, tân chức vẫn chưa rõ, thôi đi, không nói chuyện này nữa, khoa cử năm trước rất náo nhiệt nhỉ!
Phạm Ninh thay đổi đề tài cười nói.
Khoa cử năm Gia Hữu thứ hai có thể nói là một khoa huy hoàng nhất trong lịch sử, vô số danh nhân của Đại Tống đều trổ hết tài năng ở khoa cử lần này, Tô Thức, Tô Triệt, Tăng Củng, Tăng Bố, Vương Bổ Chi, Chương Thuần, Chương Nhất Định, Lã Huệ Khanh, Đặng Oản, Vương Thiều, Lâm Hi, Trương Tái, Trình Hạo, Vương Hồi, Vương Hướng...
Bất kể là ngọn cờ đầu cửa văn đàn, mãnh tướng cải cách hay nhà lý luận lớn, đều đậu Tiến sĩ vào kì khoa cử này, thanh danh của quan chủ khảo Âu Dương Tu đã đạt đến đỉnh điểm vào năm trước.
Lã Huệ Khanh cười khổ một tiếng nói:
- Thi đậu Tiến sĩ thì đã sao, không có quan hệ, còn phải đi ăn không ngồi chờ.
Tăng Bố cũng thở dài:
- Ta nhờ ân sư đề cử, đảm nhiệm ti hộ tham quân Tuyên Châu, mặc dù chỉ là tòng cửu phẩm, nhưng tốt xấu còn có chút thực quyền, quản hộ tịch một châu, Lã huynh so với ta số khổ hơn, đảm nhiệm thôi quan Thực Châu, hoàn toàn chính là hư chức, cả ngày không có việc gì, bỏ phí thanh xuân.
Phạm Ninh gật gật đầu, chính hắn thấu hiểu rất rõ, thi đậu Tiến sĩ, nếu phương pháp không có vấn đề gì, trên cơ bản đều là ăn không ngồi chờ, kì của hắn có mấy trăm người tiến sĩ, đã sắp tám năm rồi, đến bây giờ vẫn có người đang ăn không ngồi chờ dự khuyết, chuyển chính thức vẫn còn thời gian vô hạn.
Huynh đệ Tăng thị bởi vì được Âu Dương Tu đề cử, một ra đảm nhiệm chức ti hộ tham quân Tuyên Châu, một ra nhậm chức tư pháp tham quân Thái Bình Châu, đều hơi có thực quyền, mà Lã Huệ Khanh xuất thân nhà nghèo ở Tuyền Châu, không có cửa, cho nên được một hư chức thôi quan Thực Châu tòng cửu phẩm.
Thôi quan ở Đường triều phụ trách quản lý hình ngục, nhưng Tống triều chủ quản hình ngục chính là đề điểm Hình Ngục Ty, cho dù đề cập địa phương thẩm án cũng là do châu tư pháp và Huyện lệnh tới quản lý.
Mà thôi quan hoặc chính là Thôi Quan Tiết Độ Sứ, hoặc chính là Thôi Quan Đoàn Luyện Sứ, bản thân Tiết Độ Sứ, Đoàn Luyện Sứ đều là hư chức, thuộc hạ của bọn họ lại hư chức, chỉ có thể chờ cơ hội chuyển chính thức làm quan ở kinh thành hoặc là có quan hệ thì mới được giao chức quan có thực quyền.
Lúc này, tiểu nhị đưa đồ ăn lên, Tăng Bố cướp lấy chén của Phạm Ninh rót đầy một chén rượu, mặt dày cười nói:
- Đệ quyền cao chức trọng, phải giúp vãn bối chúng ta một chút, ta gọi đệ một tiếng huynh trưởng cũng không ngoa!
Phạm Ninh nhanh chóng liếc qua Lã Huệ Khanh, thấy y ánh mắt yên tĩnh, ánh mắt không có bất kỳ cảm xúc dao động, Phạm Ninh không khỏi âm thầm khâm phục sự khôn ngoan của y.
Hắn nâng chén rượu lên thản nhiên cười nói:
- Bản thân còn chưa có tin tức gì, giúp các huynh thế nào đây, hay là đề cử các huynh đi Kình Châu?
Tăng Bố cười khổ một tiếng:
- Hai năm trước triều đình đã dừng phái quan viên đi hải ngoại, nghe nói đã kín người hết chỗ, chúng ta không bắt kịp thời điểm, thật không may!
Phạm Ninh uống cạn rượu trong chén, cười lắc lắc đầu nói:
- Côn Châu quả thật quan viên nhiều lắm rồi, thực tế chỉ cần mười sáu quan viên, kết quả chạy tới hơn năm mươi người, đều là nhờ vào các loại quan hệ, bốn năm sau đều có thể làm quan ở kinh thành, kết quả đến văn lại bên trong huyện nha cũng là do tiến sĩ đảm nhiệm, xem như một kì quan lớn trong quan trường Đại Tống.
Tăng Bố cũng biết mình hơi đường đột, cũng không nói đến chuyện giúp đỡ nữa, lại rảnh rỗi lôi ra một vài tin đồn thú vị ở kinh thành.
Lúc này, Phạm Ninh trầm ngâm một lát hỏi:
- Hôm nay ta ở Lại bộ hình như nghe được chuyện phạm tội của Âu Dương tiền bối, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Tăng Bố lập tức biến sắc, hung tợn nhìn chằm chằm cái bàn nói:
- Hiền đệ không nên nói đến chuyện này với ta, ta đã nói rồi, ai nói chuyện này với ta, ta sẽ xử đẹp tên đó!
Phạm Ninh ngạc nhiên, sau một lúc lâu nói:
- Chiều hôm qua ta mới trở về kinh, không biết gì cả.
- Ta không có ý trách hiền đệ.
Tăng Bố uống cạn rượu trong chén, xanh mặt nổi giận mắng:
- Một đám tiểu nhân ti tiện vô sỉ hãm hại ân sư của ta, ta chỉ hận mình không thể xách Tam Xích Kiếm, giết toàn bộ đám cẩu tặc đó.
Gã lại một lúc uống liền ba chén rượu, Lã Huệ Khanh bên cạnh vội vàng khuyên gã:
- Hiền đệ, đệ uống quá nhiều rượu rồi, đừng uống nữa.
- Ta không sao, để cho ta uống thêm vài chén.
Tăng Bố tâm tình buồn bực, lại uống vài chén rượu, rất nhanh liền gục xuống bàn rượu.
Trong lòng Phạm Ninh không thoải mái lắm, liền gọi chủ quán rượu tới nói:
- Tính tiền bàn này cho ta!
Lã Huệ Khanh vội vàng xua tay:
- Đây là chúng ta mời khách, không thể để Sứ quân tốn kém!
Phạm Ninh cười nói:
- Không cần khách khí, để ta trả đi!
Chủ quán rượu nói:
- Rượu và thức ăn tổng cộng 270 đồng!
Phạm Ninh lấy ra ba viên ngân giác tử đưa cho y: