- Còn dư lại thưởng cho ngươi!
- Đa tạ quan nhân ban thưởng!
Phạm Ninh đứng dậy cười nói với Lã Huệ Khanh:
- Ta còn có chút việc, đi trước một bước.
Phạm Ninh ôm quyền chắp tay, xoay người đi luôn, Lã Huệ Khanh nhìn Phạm Ninh đi xa, không khỏi cúi đầu thở dài.
Phạm Ninh làm quan đã sắp tám năm, từ đốc học Thái học đến tri châu Côn Châu, Hải ngoại Kinh lược Phó sứ, có quyền lớn quản lý quân chính của Côn Châu, cho dù đối với triều đình Nhật Bản cũng có sức nặng nhất định, chủ quản bốn năm vô hình trung tạo cho hắn tâm thái của kẻ bề trên.
Mà Tăng Bố tựa như một đứa trẻ to xác, tuy rằng thi đậu Tiến sĩ, vẫn không rành thế sự, luôn mồm gọi hắn hiền đệ, phải biết rằng ngay cả Lý Đại Thọ và Tô Lượng quan hệ tốt như vậy, ở trường hợp công khai cũng không thể gọi hắn là sư huynh, mà đều cung kính gọi hắn là tri châu.
Tăng Bố này gọi một tiếng hiền đệ ngay trong tửu lâu, cuối cùng còn trở mặt luôn với hắn, bảo trong lòng Phạm Ninh thoải mái thế nào được.
Phạm Ninh đi ra khỏi quán rượu, tuy rằng vẫn chưa ăn no, nhưng không muốn ở ngoài thêm nữa, hắn đứng ở đầu đường nhìn nhìn, chỉ thấy một chiếc xe bò chậm rãi lái tới, Phạm Ninh liền vẫy vẫy tay, xe bò dừng lại ở trước mặt hắn.
Phạm Ninh gặp lúc xe bò không ai ở bên trong, liền nói với phu xe:
- Tới phường Huệ Hòa, xe này ta bao hết, không cần thêm người.
- Quan nhân, nếu bao toàn bộ là năm mươi văn tiền.
- Không thành vấn đề.
Phạm Ninh vào xe bò, phất tay:
- Đi thôi!
- Vâng!
Phu xe vung trường tiên lên, xe bò chậm rãi khởi hành, mới vừa đi vài chục bước, chỉ nghe có người hô:
- Phạm tri châu xin dừng bước!
Phạm Ninh kéo màn xe phía sau, thấy Lã Huệ Khanh đuổi theo, Phạm Ninh vội vàng hô:
- Dừng xe!
Xe bò ngừng lại, Lã Huệ Khanh thở hồng hộc chạy tới, Phạm Ninh vẫy tay một cái:
- Đi lên nói chuyện!
Lã Huệ Khanh tiến vào xe bò, ngồi xuống phía đối diện Phạm Ninh, mệt mỏi thở không ra hơi.
- Tăng Bố đâu?
Phạm Ninh cười hỏi.
- Tiểu tư dìu đệ ấy trở về rồi.
Lã Huệ Khanh ôm quyền nói:
- Ta thay mặt hiền đệ xin lỗi Sứ quân, hai ngày này tâm trạng đệ ấy không tốt, nói chuyện không biết nặng nhẹ, xin Sứ quân thứ lỗi!
Phạm Ninh thản nhiên cười:
- Huynh ấy luôn luôn như vậy, ta sẽ không để ý, tuy nhiên Âu Dương tiền bối đã xảy ra chuyện gì, ngươi biết không?
Lã Huệ Khanh cười khổ một tiếng nói:
- Quả thật có điểm khó có thể mở lời, chuyện ông ấy quấn vào rất có thể là chuyện phong lưu, chuyện này đã truyền khắp kinh thành rồi.
Phạm Ninh nhướn mày, nói tiếp:
- Nếu không tiện thì không cần phải nói nữa.
- Đa tạ sứ quân đã hiểu.
Dừng một chút, Lã Huệ Khanh liền lấy hết dũng khí hỏi:
- Vừa rồi sứ quân nói, có thể đề cử đi Kình Châu, là nói đùa phải không?
Phạm Ninh lập tức không kìm nổi cười, hoá ra Lã Huệ Khanh nhắm vào việc này, hắn áy náy nói:
- Kình Châu hiện tại không có cái gì, cũng chỉ đồn trú một doanh trại binh lính, cho dù ta đề cử, triều đình cũng sẽ không chấp nhận, có lẽ tương lai sẽ thành lập quan phủ, nhưng mấy năm gần đây khẳng định sẽ không tiến hành.
Lã Huệ Khanh lập tức lộ vẻ thất vọng:
- Vậy à!
Phạm Ninh nhìn y một cái lại nói:
- Nhưng ta có thể viết cho ngươi một phong thư đề cử, ngươi đi tìm Hàn tướng công, xem ông ấy có cho ngươi một cơ hội hay không.
Lã Huệ Khanh mừng rỡ, vội vàng đứng dậy thi lễ, lại quên đang trên xe bò, "Cốc! ' một tiếng vang thật lớn, cái đầu nặng nề đụng vào trần xe, Phạm Ninh ha hả cười to, khoát tay áo nói:
- Không cần phải khách khí, ta chỉ cho ngươi một cơ hội, nhưng có thể làm Hàn tướng công cảm động không còn phải dựa vào chính ngươi.
***
Phạm Ninh quay lại phủ viết một phong thư đề cử, đưa cho Lã Huệ Khanh, Lã Huệ Khanh luôn miệng cảm tạ, y lại đưa cho Phạm Ninh một trang báo:
- Đây là "Tiểu Báo" hôm nay, chuyện Sứ quân quan tâm, trên báo chí đều có.
Phạm Ninh nhận tờ báo cười nói:
- Đa tạ, nhọc lòng rồi!
- Ti chức cáo từ!
Lã Huệ Khanh lại khom người thi lễ, xoay người đi.
Phạm Ninh trở về cửa phủ, cẩn thận xem xét "Tiểu Báo" trong tay.
Tống triều không chỉ dân nói, hơn nữa ngành in phát đạt, báo chí từ đó mà sinh ra, báo chí Đông Kinh ảnh hưởng rộng nhất có hai tờ, một là "Hướng Báo", tương đối nghiêm túc, phân tích quốc gia đại sự, phân giải phương lược triều đình, bình luận về quan viên.
Mà một tờ khác là "Tiểu Báo" là báo giấy giải trí thời thượng, chuyên đào các loại tin tức hấp dẫn, hai tờ báo đều là nhật báo, xuất bản phát hành trong dân gian, hơn nữa "Tiểu Báo" phát hành số lượng rất lớn, lần đến toàn bộ phủ Khai Phong, số lượng phát hành mỗi ngày đều hai mươi mấy vạn tờ.
Tờ báo trên tay Phạm Ninh là "Tiểu Báo" ngày hôm nay, bình thường đều là xuất bản khoảng giữa trưa, bởi vì nửa đêm phải khắc bản và in ấn, cho nên đăng lên đều là tin tức ngày hôm qua.
Kích cỡ tương đương với báo giấy ở đời sau, trước sau in ấn tứ phía, trong đó một mặt là đủ loại quảng cáo, tỷ như 'Tào bà bà long trọng phát triển món ngon bánh thịt cua", "Son phấn Trương Cổ Lão giá đặc biệt", "Quán trà Hoàng Tiêm Chủy khai trương giảm giá", …
Phạm Ninh kinh ngạc phát hiện trang đầu của "Tiểu Báo" lại đăng tin tức về mình, 'Bốn năm khổ tâm gây dựng, tạo ra Côn Châu hải ngoại, Tri châu Phạm Ninh vinh quang từ chức về nước, cũng mang theo của cải ngất trời."
Đương nhiên, trò cười hấp dẫn mắt người cuối cùng là "của cải ngất trời", nội dung ở trên rõ ràng còn rất chân thật, bạc trắng ba trăm ngàn cân, hoàng kim 50 vạn lượng, bốn trăm ngàn cân lưu hoàng, mười bảy vạn cây gỗ hổ phách, cùng với trăm vạn thạch tiểu mạch.
Phạm Ninh thật khâm phục, đây là danh sách ngày hôm qua mình đưa cho Độ chi Viên Ngoại Lang Phạm Tường, "Tiểu Báo" lại nắm giữ tin tức chuẩn xác trước tiên, chỉ sợ đến mấy vị tướng công còn chưa biết ấy chứ.
Nhưng hiện tại Phạm Ninh không có tâm tư xem kỹ tin tức của mình, hắn nhanh chóng lật đến trang thứ hai, phía dưới trang thứ hai có một hàng chữ màu đen: "Mưa nhẹ trên sông Lôi Trì, lại bàn chuyện lãnh tụ văn đàn gian dâm với con dâu."
Phạm Ninh lập tức híp mắt lại, Âu Dương Tu tội danh lại là "gian dâm với con dâu!"
***
(Tội danh Âu Dương Tu gian dâm với con dâu cấu kết tội danh hẳn là mười năm sau mới xảy ra, Lão Cao bởi vì cần nội dung cho câu chuyện nên đưa chuyện này vào sớm hơn mười năm, đương nhiên, chuyện này là thủ đoạn đấu tranh chính trị, chủ yếu là Âu Dương Tu có trước, cho nên thời ấy chuyện này gây ồn ào rất lớn.)
Phạm Ninh chạy một mạch đến trung đường đúng lúc gặp Chu Nguyên Phong, Phạm Ninh vội vàng nói:
- Tam tổ phụ, ở nhà có tờ "Tiểu Báo" nào của mấy hôm trước không?
- Đương nhiên có, "Triều Báo" cũng có, đang ở trong thư phòng của ta, cháu muốn xem "Tiểu Báo" làm gì? Trên đó đều là những thứ vớ vẩn, có lẽ cháu không cần nó đâu.
- Cháu muốn xem một vài chỗ liên quan đến việc của Âu Dương Tu.
Chu Nguyên Phong giật mình cười nói:
- Trên "Tiểu Báo" viết rất chi tiết, đi theo ta.
Chu Nguyên Phong dẫn Phạm Ninh đi đến phía ngoại thư phòng.