Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 600 - Chương 597

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 597
 

- Hôm nay làm xong thủ tục từ chức chưa? - Chu Nguyên Phong cười hỏi.

- Làm xong rồi nhưng vẫn chưa có bổ nhiệm mới.

- Cho thấy bổ nhiệm mới của cháu vẫn còn đang tranh luận nhưng mà ta đoán rất nhanh sẽ có kết quả, Quan gia nhất định sẽ qua hỏi cháu.

- Tam tổ phụ sao biết được? - Phạm Ninh không hiểu hỏi.

Chu Nguyên Phong nhìn tờ báo trong tay Phạm Ninh, vẻ mặt thần bí nói:

- Bí mật nằm trên tờ báo trong tay cháu.

Phạm Ninh suy nghĩ một chút lập tức giật mình:

- Lẽ nào Quan gia cũng xem tờ "Tiểu Báo" này?

- Chỉ là nghe đồn, nghe nói hậu cung mỗi phi tử một tờ, mỗi ngày dựa vào nó giết thời gian, Quan gia có lẽ cũng xem, dù sao cũng là hiểu biết dân tình một chút.

Phạm Ninh gật đầu cười, nếu như thiên tử biết mình trở về nhất định sẽ triệu kiến mình, nhưng mà thiên tử có triệu kiến hắn hay không hắn cũng không để ý, đây là triều Tống, thiên tử cũng không làm được chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, quan trọng vẫn là thái độ của Tri Chính Đường.

Hai người đi vào thư phòng ngoài, Chu Nguyên Phong từ trên giá lấy một chồng báo dày:

- Đây là "Tiểu Báo" của hai tháng gần đây muốn "Triều Báo" cũng có.

- Vậy đưa hết cho cháu đi, dù sao mấy ngày này cũng không có việc gì, cháu xem báo cũng được.

Chu Nguyên Phong lại lấy ra một chồng báo đưa cho Phạm Ninh, chỉ ghế dựa nói:

- Ngồi xuống nói vài câu.

Phạm Ninh ngồi xuống, Chu Nguyên Phong cười nói:

- Tháng trước tứ thúc của cháu đến kinh thành tìm ta, muốn đổi tên quán rượu của y thành Chu Lầu, ta đồng ý rồi.

Trong lòng Phạm Ninh có chút khó chịu, tại sao tứ thúc muốn đổi tên thành Chu Lầu, gọi Phạm Lầu không tốt sao?

Trên mặt hắn lại không biểu lộ, chỉ ảm đạm nói:

- Tam tổ phụ cảm thấy thích hợp sao?

- Quán rượu đó ta rất hiểu, là đại ca của ta nhàm chán mua lại quán rượu, tất cả các khía cạnh đều không tồi, đương nhiên ta cũng có nguyên tắc, nếu như là mấy tiệm ăn nhỏ muốn gọi Chu Lầu nhất định sẽ không đồng ý, đúng lúc Ngô huyện chưa có Chu Lầu cho nên ta mới đồng ý, cũng coi như hợp tác hai bên, ta mở rộng chi nhánh, y thì mượn danh tiếng.

- Vậy hàng năm phải thu phí mượn danh tiếng chứ?

Chu Nguyên Phong cười haha:

- Chúng ta ký kết khế ước ba mươi năm, mỗi năm thu phí mượn danh tiếng một quan tiền, sau khi y mở cửa tiệm mới cũng có thể gọi là Chu Lầu nhưng điều kiện trước tiên là phải cách xa Chu Lầu chính trên mười dặm.

Phạm Ninh lắc đầu:

- Tứ thúc này của cháu luôn thích chiếm lợi, hơn nữa da mặt rất dày, nói thật cháu không thích thúc ấy lắm.

Chu Nguyên Phong khẽ cười nói:

- Thích chiếm lợi và da mặt dày, đây là yêu cầu cơ bản của một thương nhân thành công, năm đó ta giận dữ trốn khỏi nhà họ Chu, thề tuyệt đối không bao giờ dựa vào Chu gia, mở quán rượu đầu tiên gọi là quán rượu Nguyên Phong, nhưng năm năm sau ta vẫn đổi tên thành Chu Lầu, dày mặt lật đổ lời thề trước kia.

- Thực ra những thứ đó đều là chi tiết nhỏ, tứ thúc của cháu tuy rằng tính tình hơi chợ búa nhưng bản tính của y không tồi, có ơn tất báo, quản lý cửa hàng tiền Chu thị nhiều năm, không lợi dụng cửa hàng tiền để tư lợi cho bản thân, đại ca của ta đã cẩn thận điều tra y, nếu không cũng sẽ không tín nhiệm y như thế.

Phạm Ninh yên lặng gật đầu, thực ra ấn tượng của hắn đối với tứ thúc cũng là do một vài việc vụn vặt trước kia lưu lại, biểu hiện của tứ thúc khi còn trẻ thực sự có chút quá quắt, cả ngày cùng với đám bạn bè hư hỏng lừa tiền của bố mẹ thậm chí còn ăn chơi trác táng với Dương góa phụ của thôn, không cầu tiến nên để lại cho Phạm Ninh ấn tượng vô cùng tồi tệ.

Nhưng nghĩ kỹ lại, tứ thúc dường như thực sự không giống với trước kia nữa rồi, ví dụ điển hình nhất là bản thân ở Côn Châu bốn năm, y chưa từng lợi dụng mối quan hệ với hắn làm kinh doanh phát tài, phải biết rằng y chỉ cần chạy đến Côn Châu một chuyến, vận chuyển mấy trăm cây gỗ hổ phách về là y có thể kiếm một số tiền lớn.

Còn có nhị thúc mở kỳ thạch quán y cũng không đến chiếm lợi, ví dụ mang một vài khối đá Điền Hoàng về y cũng có thể kiếm được không ít tiền, những đường kiếm tiền này đều không thấy bóng dáng của tứ thúc.

Phạm Ninh lúc này mới hiểu được, khó trách Chu Nguyên Phủ và Chu Nguyên Phong đồng ý giúp tứ thúc, có lẽ là biểu hiện của tứ thúc cũng không tệ mới giành được sự tín nhiệm của bọn họ.

Có cơ hội cũng có thể nói chuyện với y một lần.

***

Phạm Ninh trở về viện của mình, lại không nhìn thấy vợ đâu, cũng không nhìn thấy Kiếm Mai Tử và A Nhã, Phạm Ninh hỏi một người hầu gái:

- Phu nhân đâu?

Hầu gái vội vàng nói:

- Hình như phu nhân trở về nhà mẹ đẻ rồi, buổi sáng có một xe ngựa đến đón phu nhân.

- Vậy có để lại lời nào cho ta không?

- Phu nhân nói sẽ về muộn một chút, cơm tối không cần đợi phu phân.

Phạm Ninh gật đầu nói với hầu gái:

- Sắc cho ta một ấm trà, mang mấy đĩa điểm tâm, ta ở thư phòng.

- Vâng! Lập tức chuẩn bị cho quan nhân.

Hầu gái thi lễ vạn phúc rồi vội vàng đi.

Phạm Ninh vào thư phòng của mình để "Triều Báo" sang một bên trước, lấy vài tờ "Tiểu Báo" gần đây xem cẩn thận, hắn rất nhanh đã tìm được ngọn nguồn sự tình, có lẽ là tin tức nổ ra năm ngày trước, tiêu đề tin tức của "Tiểu Báo" là: "Thật đáng sợ, Đại học sĩ thông gian với con dâu!"

Phạm Ninh lật mấy tờ phía sau, năm ngày liên tiếp đều có đưa tin sự kiện của Âu Dương Tu.

Hắn đọc kỹ tin tức bài "Tiểu Báo", từ chuyện "Tiểu Báo" có thể đưa tin chính xác hóa đơn của vật tư đội thuyền của mình, qua đây Phạm Ninh biết nội dung của "Tiểu Báo" không phải ăn nói lung tung, có lẽ là có một nguồn thông tin đáng tin cậy.

Sự tình phát sinh sáu ngày trước, em vợ của Âu Dương Tu, Ngự sử Tiết Tông Nhụ dâng thư tố cáo anh rể và con dâu Ngô Xuân Yến lén lút qua lại.

Y lấy ra chứng cứ là một bài diễm từ của Âu Dương Tu viết:

"Liễu ngoại khinh lôi trì thượng vũ, vũ thanh tích toái hà thanh.

Tiểu lâu tây giác đoạn hồng minh.

Lan can ỷ xử, đãi đắc nguyệt hoa sinh.

Yến tử phi lai khuy họa đống, ngọc câu thùy hạ liêm tinh.

Lương ba bất động điệm văn bình.

Thủy tinh song chẩm, bàng hữu đọa sai hoành"

***

Thời gian là mùa hè khi trời mưa cho nên có tiếng mưa rơi, địa điểm là góc tây tiểu lầu, nhân vật chính chờ trên tiểu lầu, luôn đợi khi mặt trăng lên cho nên gọi là "Dựa vào lan can chờ trăng sáng".

"Yến Tử phi lai khuy họa đống, ngọc câu thùy hạ liêm tinh" nói tiếp một cô gái tên gọi Yến Tử sau khi lặng lẽ đi vào phòng đặt trước, hai người vội vàng buông màn, mà tên mụ của Ngô Xuân Yến chính là Yến Tử.

Mấy câu cuối cùng "Lương ba bất động điệm văn bình. Thủy tinh song chẩm, bàng hữu đọa sai hoành" rõ ràng chính là miêu tả kết thúc tình trạng sinh hoạt giữa nam và nữ.

Đương nhiên làm em vợ của Âu Dương Tu, Tiết Tông Nhụ tất nhiên còn nắm giữ bằng chứng khác từ chị gái của mình, cho nên y đứng ra buộc tội Âu Dương Tu, cảm giác làm cho người ta có độ tin cậy rất cao.

Bình Luận (0)
Comment