Cho nên sau khi vụ việc nổ ra lập tức chấn động vua và dân gian, được "Tiểu Báo" thổi phồng lập tức trở thành chuyện tình nổi tiếng toàn thành.
Phạm Ninh lại lật báo ngày kế tiếp, vẫn là tiêu đề "Khánh Lịch cướp cháu trai vua còn nhớ không?" Phạm Ninh không khỏi thở dài một tiếng, "Tiểu Báo" này quả nhiên lợi hại, lại đem mối tình trước kia của Âu Dương Tu ra.
Chị gái của Âu Dương Tu gả cho Trương gia làm vợ lẽ, vợ trước để lại cho chồng một đứa con gái tên là tiểu Trương, sau này chồng qua đời, chị gái của Âu Dương Tu kéo tiểu Trương thị mới bảy tuổi tìm Âu Dương Tu nương tựa, tiểu Trương thị ở trong phủ của Âu Dương Tu chừng10 năm.
Nghe nói Âu Dương Tu còn viết một bài từ, sau này trở thành chứng cứ phạm tội.
Liễu Giang Nam, lá nhỏ chưa rủ bóng, người nhẹ như tơ đành lỡ dở, oanh thương cành non không cất tiếng, để lại ngày xuân dài miên man.
Mười bốn mười lăm, nhàn nhã tìm đàn tì bà, lên công đường xuống tiền đường, thời ấy nhìn thấy đã chú ý, huống chi cho tới bây giờ.
Sau này tiểu Trương thị được Âu Dương Tu làm chủ gả cho cháu trai Âu Dương Thịnh, nhưng tình cảm hai vợ chồng không tốt, tiểu Trương thị lén lút qua lại với người làm, kết quả bị phát hiện, bắt lại đưa đến phủ Khai Phong, trong cuộc thẩm vấn tiểu Trương đã khai rằng mình đã từng thông gian với dượng Âu Dương Tu, lập tức dẫn đến sóng to gió lớn, bị tướng quân Lã Di Giản hạ lệnh điều tra vụ án.
Sau này vì Âu Dương Tu kiên quyết không thừa nhận đồng thời cũng không có chứng cứ, hơn nữa vợ trước của Âu Dương Tu đã mất, bản thân tiểu Trương thị và Âu Dương Tu cũng không có quan hệ máu mủ gì, cho dù hai người có làm gì cũng không phải là vấn đề lớn, nhiều nhất là một mối tình sóng gió, cuối cùng thiên tử Triệu Trinh tha cho Âu Dương Tu, vụ án này đi đến đâu hết.
Nhưng Âu Dương Tu cũng vì thế bị giáng chức đi Trừ Châu, ở Trừ Châu viết "Túy ông đình ký".
Đương nhiên đây là nội dung của "Tiểu Báo" nhưng Phạm Ninh lại biết La Dĩ Giản lấy chuyện này viết thành văn chủ yếu là vì Âu Dương Tu ủng hộ cách tân Khánh Lịch của Phạm Trọng Yêm, thật ra đây là một loại thủ đoạn ti tiện của đấu tranh chính trị.
Vậy lần này thì sao?
Nhưng Phạm Ninh lại thờ dài, mặc kệ chuyện này là thật hay không, danh dự lần này của Âu Dương Tu đã bị phá hủy, cho dù thiên tử có ủng hộ ông ấy, không truy cứu trách phạt nhưng trải qua truyền bá của "Tiểu Báo", miệng nhiều người xói vào, danh tiếng phong lưu của Âu Dương Tu đã được hình thành, chỉ sợ khó lật lại được danh tiếng.
Lúc này hầu gái ở trong viện bẩm báo:
- Quan nhân, ngoài cửa phủ có khách đến tìm, nói là bạn cũ của quan nhân.
- Ta biết rồi.
Phạm Ninh thu báo lại, bước nhanh ra ngoài cửa phủ.
Phạm Ninh đến ngoài cửa lớn, liếc mắt nhìn thấy dưới bậc thang một nữ tử trẻ tuổi đang đứng, dung nhan thanh tú xinh đẹp, chính là Âu Dương Thiến mấy năm không gặp, hầu gái đi theo bên cạnh cũng là tiểu nha hoàn đã từng thấy trong phủ Âu Dương.
- Thiến tỷ!
Phạm Ninh vui mừng hô lên một tiếng, vội vàng lên tiếp đón.
Trên mặt Âu Dương Thiến lộ ra một nụ cười duyên dáng thi lễ vạn phúc:
- Dân nữ Âu Dương Thiến tham kiến Phạm tri châu.
Phạm Ninh hơi sửng sốt, có chút không hài lòng nói:
- Thiến tỷ đang nói cái gì đấy, hơn nữa bây giờ đệ đã từ chức, không phải tri châu nữa rồi, tỷ cứ gọi đệ là A Ninh đi.
- Được rồi! A Ninh, buổi trưa tỷ xem "Tiểu Báo" mới biết đệ trở về rồi.
- Đệ trở về chiều tối qua.
Phạm Ninh chỉ phía trước:
- Phía trước chính là quán trà Thanh Phong, chúng ta qua đó ngồi một chút.
Âu Dương Thiến nhẹ nhàng gật đầu, Phạm Ninh đi phía trước, một lát sau ba người đi vào quán trà tìm một phòng riêng ngồi, tiểu nha hoàn của Âu Dương Thiến lại khéo léo ngồi chờ ở ngoài phòng.
Phạm Ninh gọi một ấm trà ngon, hai đĩa điểm tâm lại bảo tiểu nhị đưa cho tiểu nha hoàn một ít nước trà với đồ ăn.
Lúc này Âu Dương Thiến lấy ra nửa miếng ngọc bội từ túi nhỏ đặt lên trên bàn, đẩy cho Phạm Ninh:
- Cảm ơn đệ giúp đỡ trong hai năm qua, giúp đỡ tỷ rất nhiều, tỷ chi dùng tám trăm lượng bạc, sau này tỷ sẽ trả lại cho đệ.
Mặt Phạm Ninh trầm xuống, lại đem ngọc bội đẩy trả lại cho nàng, không vui nói:
- Tỷ cho rằng đệ là trẻ con hay sao? Tất cả đều có nhân quả, hôm nay đệ giúp tỷ là quả nhưng nhân lại là do tỷ gieo xuống năm đó, có lẽ mấy ngày đó đối với tỷ không quan trọng nhưng đối với đệ lại rất quan trọng, đệ luôn nghĩ rằng đệ có phần trách nhiệm với tỷ.
Mắt Âu Dương Thiến đỏ lên, nàng vội vàng cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Thế này sẽ khiến thê tử của đệ không thoải mái.
- Nên làm như thế nào trong lòng đệ rất rõ, nhưng tỷ nhất định phải nghe lời của đệ, nhận lại ngọc bội cho đệ.
Phạm Ninh cầm nửa miếng ngọc bội nhét vào trong tay của Âu Dương Thiến, tuy rằng lời của Phạm Ninh rất ngang ngược nhưng trong lòng của Âu Dương Thiến lại cảm thấy có chút ngọt ngào, Phạm Ninh vẫn còn quan tâm mình, bảo vệ mình, nàng nhẹ nhàng gật đầu bỏ miếng ngọc bội vào lại trong túi của mình.
Trên thực tế mẹ kế của Âu Dương Thiến không cho nàng ta một văn tiền nào, chỉ cho nàng ở trong nhà và ăn cơm trong nhà, nơi ở tốt một chút. Nàng có một viện nhỏ của mình, có thể đi vào từ cửa đông, mọi người không nhìn thấy cũng không phiền, nhưng khi ăn cơm lại bị xem thường, ngay cả mấy đứa em trai em gái của mẹ kế sinh ra cũng châm chọc khiêu khích nàng, mà cha của nàng vì nhiều con cái, mấy năm nay đối với nàng cũng khá lạnh nhạt, mấy lần đính hôn thất bại cha nàng cũng rất không vui, nhìn thấy nàng luôn hằm hằm.
May mà có sự giúp đỡ của Phạm Ninh khiến nàng có thể tự mình nấu cơm, không cần nhìn ánh mắt xem thường của mọi người, nếu thật sự cắt đứt nguồn kinh tế từ Phạm Ninh, bản thân nàng cũng không biết nên làm như thế nào.
- Mẹ kế của tỷ vẫn đối xử tệ với tỷ sao? - Phạm Ninh lại hỏi.
Âu Dương Thiến cười khổ một tiếng:
- Bà ấy có thể đối tốt với tỷ đến đâu? Bây giờ bà ấy sợ nhất chính là nghe được tin tỷ muốn xuất giá.
- Vì sao?
Phạm Ninh không hiểu hỏi:
- Đệ nghĩ bà ấy hẳn là hi vọng tỷ nhanh chóng được gả đi mới đúng chứ?
- Sự việc nào có đơn giản như thế, tình hình trong nhà đệ không hiểu, bổng lộc của cha tỷ tuy rằng không thấp nhưng cũng không có thu thập thêm bên ngoài, ông ấy thích đi ra ngoài cùng với bạn bè uống rượu uống trà, tiêu tiền như nước, một nửa bổng lộc đều tiêu vào giao tiếp xã hội, hơn nữa ông ấy nhiều học sinh, trong nhà học sinh có khó khăn ông thường viện trợ một chút.
- Quan trọng hơn là nhân khẩu trong nhà tỷ cũng đông, chi tiêu bình thường rất lớn, thế nên trong nhà không tích cóp được chút nào, trước kia phụ thân chuẩn bị cho tỷ hai nghìn lượng bạc làm của hồi môn, số tiền đó đã bị mẹ kế chia cho hai muội muội của tỷ, vài năm nữa bọn họ cũng xuất giá, đệ nói tỷ xuất giá thì của hồi môn phải làm sao? Trước kia bà ấy hận tỷ không nhanh chóng gả đi bây giờ lại phản đối sợ ta gả đi cho người ta, bà ấy sợ không thể lấy đâu ra của hồi môn, quan trọng hơn là bà ấy sợ hai đứa con gái của mình lấy chồng không có của hồi môn, phụ thân cho học sinh vài lần đều bị bà ấy cằn nhằn.