Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 602 - Chương 599

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 599
 

- Cho nên mẹ kế không phản đối tỷ ở trong nhà.

- Đúng thế, chỉ cần tỷ không ăn cơm của bà ấy, không tiêu tiền của bà ấy thì tỷ ở bao lâu cũng được, bà ấy không muốn nhìn thấy tỷ, tỷ cũng không muốn nhìn bà ấy.

Nói đến đây Âu Dương Thiến không kìm nổi lòng liếc mắt nhìn Phạm Ninh:

- Nghe khẩu khí của đệ hình như đệ cũng hi vọng tỷ nhanh chóng được gả đi?

- Đệ đâu có hi vọng tỷ gả cho người ta.

Phạm Ninh thốt ra liền biết mình nói lỡ lời, hắn vội vàng cười một tiếng:

- Thiến tỷ, ý của đệ là…

Phạm Ninh nhất thời không biết nên giải thích thế nào, Âu Dương Thiến cũng xấu hổ đến đỏ mặt cúi đầu không nói gì, hai người đều không biết nói gì, trong lúc đó bầu không khí hết sức khó xử.

Một lúc lâu Phạm Ninh mới nhỏ giọng nói:

- Tình hình cha tỷ như thế nào?

Nhắc tới phụ thân, mắt của Âu Dương Thiến lập tức đỏ lên, buồn bã muốn khóc, nàng che miệng nghiêng đầu sang chỗ khác, nước mắt ròng ròng.

Trong lòng Phạm Ninh đau xót cầm tay nàng, Âu Dương Thiến âm thầm có chút kinh sợ vội rút tay lại, Phạm Ninh lại cầm không buông, ánh mắt chân thành của Phạm Ninh khiến trong lòng Âu Dương Thiến bỗng nhiên có chút xao động, hận không thể nhào vào lòng Phạm Ninh đau khổ khóc lớn.

Phạm Ninh ngồi bên cạnh nàng chỉ vào bờ vai của mình, Âu Dương Thiến lại nhớ lại năm đó mình cùng hắn đi mua mũ, trong lòng nàng chợt trở nên yếu đuối, nhẹ nhàng gối đầu lên bờ vai của Phạm Ninh để hắn nắm tay của mình.

- Phụ thân đã tức giận đến nỗi ngã bệnh, trong nhà hỗn loạn giống như trời sập xuống, chị dâu xấu hổ quay về nhà mẹ đẻ rồi, mẹ kế không có chỗ giải phóng tức giận nhìn thấy ai đều mắng, đệ đệ muội muội sợ tới mức cả ngày ở lì trong phòng không dám ra ngoài, chỉ có tỷ chăm sóc cha.

- Vậy học sinh của cha tỷ đâu?

- Học sinh cũng không thấy bóng dáng ai, mấy ngày trước chỉ có Tăng Bố đến một lần…

Nói đến đây trong lòng Âu Dương Thiến bỗng thiên ý thức được điều gì liền vội vàng ngồi dậy nhỏ giọng giải thích với Phạm Ninh:

- Tỷ và y không có quan hệ gì, y đã cưới vợ rồi đệ cũng biết, năm đó sau khi y trở về nhà bọn tỷ không có liên lạc gì nữa.

Phạm Ninh cầm tay nàng nói:

- Tỷ không cần giải thích, trong lòng đệ hiểu rõ, mấy năm nay tỷ chịu đau khổ, trong lòng đệ đều rất rõ.

Nỗi tủi thân uất ức chất chứa trong lòng Âu Dương Thiến lập tức xông lên đầu, lại nghĩ tới khi Phạm Ninh kết hôn trong lòng nàng tuyệt vọng, nàng cũng không khống chế được tâm tình, nằm sấp trên bàn ngẹn ngào khóc rống lên.

Trong lòng Phạm Ninh chưa bao giờ quên Âu Dương Thiến, Âu Dương Thiến chính là một cái gai mà hắn giấu ở tận sâu trong đáy lòng.

Nếu như Âu Dương Thiến được gả đi, cuộc sống tràn đầy hạnh phúc, có lẽ hắn sẽ dần dần quên được Âu Dương Thiến, nhưng chuyện hôn nhân của Âu Dương Thiến không được như ý, điều này khiến Phạm Ninh có áp lực lớn, hắn cảm thấy bản thân có trách nhiệm chăm sóc tốt cho Âu Dương Thiến, đây cũng là nguyên nhân hắn đưa miếng ngọc bội cho Âu Dương Thiến, ít nhất phải đảm bảo cái ăn cái mặc của Âu Dương Thiến.

Phạm Ninh để mặc cho Âu Dương Thiến khóc, chỉ nắm tay nàng lặng yên cho nàng giải phóng nỗi uất ức trong lòng.

Thật lâu sau Âu Dương Thiến dần dần ngừng khóc, nàng rút tay về, từ trong túi thêu hoa lấy khăn tay lau nước mắt, có chút ngượng ngùng nói:

- Hôm nay tỷ mau nước mắt quá, bình thường không như thế đâu.

Phạm Ninh cười nói:

- Có thể trở thành chỗ dựa của tỷ là may mắn của đệ, đệ không chê nước mắt của tỷ rơi nhiều đâu.

Trong lòng Âu Dương Thiến chứa đựng đầy sự ngọt ngào, lườm hắn một cái:

- Ai muốn dựa vào đệ, tự biên tự diễn không thấy xấu hổ.

Lúc này tiểu nha hoàn ở bên ngoài nhắc nhở:

- Cô nương, tới giờ rồi.

Âu Dương Thiến giật mình có chút hoảng loạn nói:

- Chút nữa quên chuyện lớn.

- Tỷ còn có việc sao?

- Buổi chiều có ngự y đến xem bệnh cho cha tỷ, tỷ nhất định phải có mặt.

Phạm Ninh gật đầu nói:

- Tỷ yên tâm đi, đệ sẽ toàn lực giúp đỡ cha tỷ, trả lại sự trong sạch cho ông ấy, tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Trong lòng Âu Dương Thiến vừa cảm động vừa vui mừng cúi đầu nói:

- Hôm nay tỷ đến là cầu xin đệ giúp đỡ, ngoài đệ ra tỷ cũng không biết tìm ai nữa.

Nhìn bộ dạng khổ sở của nàng Phạm Ninh liền muốn ôm hôn nàng nhưng hắn vẫn kiềm chế được, lúc này hắn vượt qua ranh giới sẽ gặp mối nghi ngờ nguy hiểm.

- Tỷ nhanh chóng trở về đi, có chuyện gì đệ sẽ đến tìm tỷ.

Âu Dương Thiến gật đầu, lại nói với Phạm Ninh:

- Đệ đến nhà tỷ thì đi cửa đông, gõ cửa mạnh vào, tiểu nha hoàn của tỷ sẽ mở cửa cho đệ.

Phạm Ninh mỉm cười:

- Đệ nhớ rồi, cần dùng tiền tỷ trực tiếp đến cửa hàng tiền lấy, đệ để cho tỷ một vạn lượng bạc.

Khóe miệng Âu Dương Thiến nở ra một nụ cười xoay người đi ra ngoài, đi đến cửa lại quay đầu lại nhìn hắn bằng ánh mắt đầy mê hoặc, lúc này mới dẫn tiểu nha hoàn đi.

Phạm Ninh vẫy vẫy tay từ từ đi đến cửa sổ, nhìn Âu Dương Thiến và tiểu nha hoàn ngồi trên một chiếc xe bò rời đi, trong lòng hắn bỗng nhiên giác ngộ, cái hố dịu dàng chờ mình bao nhiêu năm chỉ sợ mình không trèo ra được nữa rồi.

Lời hứa nói ra thì rất dễ dàng nhưng làm như thế nào Phạm Ninh vẫn còn bối rối, thực ra cho dù Âu Dương Thiến cầu xin mình hay không thì Phạm Ninh cũng nguyện ý giúp đỡ Âu Dương Thiến, dù sao Âu Dương Thiến với hắn là bạn cũ, bây giờ mấu chốt không phải là tâm nguyện của hắn mà là hành động, hắn nên giúp Âu Dương Thiến như thế nào?

Phạm Ninh tâm sự nặng nề trở về phủ, hắn vừa đến viện đông tiểu nha hoàn chạy lên nói:

- Vừa rồi có người đến tìm quan nhân.

Phạm Ninh phiền muộn vẫy vẫy tay, tiếp tục đi về hướng thư phòng.

Đi tới cửa hắn lại dừng bước hỏi:

- Là ai đến tìm ta?

- Hình như là người của "Triều Báo", y lưu lại một tấm thiệp, ta để ở trên bàn sách của quan nhân.

Phạm Ninh gật đầu đi vào thư phòng, ở đây chỉ là thư phòng tạm thời của Phạm Ninh, tối qua bọn họ mới trở về còn chưa thu dọn phủ trạch của mình, nếu không nha hoàn bình thường đã không được phép vào thư phòng của hắn.

Trên bàn đúng là để một tấm thiệp, Phạm Ninh lấy tấm thiệp lên nhìn, tuy rằng là đông chủ Lý Tương của "Triều Báo" nhưng đông chủ thực tế này cũng chỉ là một con rối, người khống chế đứng sau là ai sẽ không dễ dàng lộ diện.

Phạm Ninh ngồi xuống nghịch tấm thiệp trong tay, từ từ rơi vào trầm tư…

- Ai nói ta không trở về ăn cơm tối.

Không lâu sau trong viện bỗng dưng truyền đến giọng nói không vui của Chu Bội:

- Quan nhân về chưa?

- Quan nhân ở trong thư phòng – tiểu nha đầu rụt rè nói.

Phạm Ninh đứng dậy đi ra cửa, nhìn thấy bộ dạng tức giận của Chu Bội, không khỏi cười nói:

- Trở về nhà mẹ đẻ một chuyến đã tức giận rồi.

Chu Bội liếc mắt nhìn Phạm Ninh, nhanh chóng quay về phòng của mình úp đầu trên giường, Phạm Ninh đi vào ngồi xuống bên cạnh dò xét nàng:

- Làm sao vậy?

Chu Bội che đầu không vui nói:

- Mẹ quản quá nhiều, thiếp và mẹ cãi nhau một trận liền giận dỗi trở về.

Bình Luận (0)
Comment