- Mẹ nàng quản nhiều đến đâu? Nói cho ta xem nào.
- Mẹ thiếp nói thiếp thành hôn hai năm mà vẫn chưa sinh con, nói thiếp không muốn nối dõi tông đường cho chồng.
Phạm Ninh lập tức không nhịn được cười, thì ra là vì chuyện này, hắn vỗ hông vợ cười nói:
- Nàng mới 19 tuổi đã muốn làm mẹ rồi?
- Ta muốn sinh con đó!
Chu Bội bỗng nhiên ngồi dậy, đỏ mắt nói:
- Thiếp cũng muốn sinh một đứa con gái ngoan, nhưng mãi không có bầu, thiếp phải làm sao?
Phạm Ninh ôm vợ vào lòng an ủi nàng ấy nói:
- Sinh con không thể gấp được phải thuận theo tự nhiên, nàng dù sao mới có 19 tuổi, quá sớm để sinh con, đối với nàng không có lợi.
Chu Bội lau nước mắt nói:
- Mẹ để thiếp tự nghĩ, không được thì cưới vợ lẽ cho chàng, mẹ nói đường đường là quan cao tứ phẩm không có con của mình, ai nghe được đều bị mọi người chê cười.
Nói đến cưới vợ lẽ, trong lòng của Phạm Ninh không khỏi nhảy lên, hắn vội vàng chuyển đề tài khác cười nói:
- Hôm nay đi Lại bộ nhận chức điền vào một tờ điệp văn, trên đó yêu cầu điền cáo mệnh của nàng, ta mới nghĩ tới hình như nàng còn chưa có cáo mệnh, nàng hẳn là người phong lớn mới đúng.
- Thiếp không cần cái cáo mệnh phu nhân gì đó, đứng với đám bà già, trừ phi chàng làm tướng công, thiếp làm tướng công phu nhân cũng được.
- Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để nương tử sớm làm tướng công phu nhân.
Phạm Ninh dỗ Chu Bội cuối cùng cũng làm cho tâm trạng Chu Bội dễ chịu hơn một chút, Chu Bội làm nũng nói:
- Khi nào chúng ta chuyển đến nhà của mình, ở đây thiếp có chút không quen.
- Còn phải tuyển một vài nha hoàn u già mới được.
- Không phải chúng ta dẫn theo bốn hầu gái rồi sao?
- Bọn họ nhiều nhất làm việc trong viện, việc ngoài nhà không làm được.
- Hay là giống với trước kia mượn một vài nha hoàn già qua, chờ chúng ta ổn định một chút thì chiêu mộ nha hoàn già của mình và quản gia rồi trả bọn họ lại.
Biện pháp này cũng được, Phạm Ninh cười gật đầu nói:
- Vậy ngày mai nàng đi thu dọn nhà mới một chút, ngày kia chúng ta chuyển qua đó.
Chu Bội ôm cổ chồng làm nũng:
- Người ta cơm trưa cũng chưa ăn, bụng đói đến réo ầm ĩ lên rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi.
Bây giờ cách thời gian phủ Chu dọn cơm còn có hơn nửa canh giờ, Phạm Ninh biết thực ra nàng ta muốn cùng mình đi dạo phố liền vui vẻ cười nói:
- Vậy đi thôi! Đi đường Phan Lâu ăn cơm.
Hai người dẫn theo Kiếm Mai Tử và A Nhã ngồi một xe ngựa rời khỏi phủ Chu hướng đường Phan Lầu.
***
Sáng sớm ngày tiếp theo Phạm Ninh đến đường Đông Đại, rất nhanh hắn tìm thấy tòa soạn "Triều Báo", tòa soạn là một cửa tiệm rất lớn do một đại chấp sự họ Tôn chủ trì, bên trong có chân chạy trinh thám, tiên sinh hành văn, thợ khắc thủ công, ước chừng có bốn năm mươi người.
Trên thực tế "Triều Báo" và "Tiểu Báo" đều là một gốc cây mây… chẳng qua là khách hàng không giống nhau, "Tiểu Báo" thích các loại tin tức bát quái, phường dân chúng cùng với phu nhân nhà cao cửa rộng, đám phi tần trong cung điện đều rất thích.
Mà "Triều Báo" lại tương đối nghiêm túc, khách bình thường đều là văn nhân sĩ đại phu quan tâm thời sự chính sự.
Đương nhiên hai khách hàng cũng có lặp nhau, giống như Chu Nguyên Phong là loại người vừa xem "Tiểu Báo" vừa xem "Triều Báo", không ít khách hàng quán trà quán rượu, kỹ quán cũng đặt không ít "Triều Báo" và "Tiểu Báo", tuy rằng báo chí kiếm tiền không bằng ngành sản xuất kếch xù nhưng sức ảnh hưởng lại rất lớn.
Phạm Ninh đi vào cửa lớn, một tên hầu nam trẻ tuổi dẫn đường chạy ra chào đón:
- Khách quan là cần đưa tin hay là trao đổi mua báo.
Thông thường người đến tòa báo hoặc là người đến đưa tin tức tung báo thì lấy một chút tiền thưởng, hoặc là trưởng quầy mở quán trà quán rượu, tới trước nói chuyện làm ăn muốn mua báo lâu dài.
Phạm Ninh lấy tấm thiệp ra nói:
- Ta đến tìm đông chủ Lý của các ngươi, hắn mời ta sáng nay đến đây.
Hầu nam trẻ tuổi không dám chậm trễ vội vàng chạy vào trong tìm đại chấp sự, Tôn đại chấp sự đang ở đại đường, y vội vàng lên tiếp đón:
- Các hạ chính là Phạm tri châu?
Phạm Ninh gật đầu:
- Chính là ta !
- Lý đông chủ ở nội đường chờ, mời theo ta.
Phạm Ninh đi theo Tôn đại chấp sự vào nội đường, Phạm Ninh nhìn đám tiên sinh viết bài cười hỏi:
- Một ngày phải viết nội dung của bốn trang báo có kịp không?
- Phân công hợp tác trên cơ bản là kịp.
- Vậy ván khắc đâu? Mỗi ngày ván khắc đều cần phải đổi mới, mỗi ngày khắc nhiều chữ như vậy có kịp không? - Phạm Ninh cười hỏi.
Lúc này vẫn chưa có in tô- pi, trên thực tế cho dù xuất hiện in tô- pi cũng không thay thế được ván khắc in, chủ yếu hiệu quả của in tô- pi bùn quá tệ, chữ viết mờ mờ ảo ảo, còn kém xa ván khắc rõ ràng sạch sẽ.
Hơn nữa ván khắc cho dù khắc sai chữ thì móc chữ sai xuống sửa lại thành một chữ mới là được, dường như nhìn không ra ván khắc là bù thêm, không có lý nào có thể khắc chính xác không sai một chữ nào.
Tôn đại chấp sự cười nhẹ nói:
- Xem ra Phạm tri châu hoàn toàn không hiểu cách làm của tòa báo.
- Vâng! Xin lắng tai nghe!
- Phạm tri châu nhìn phía sau bốn mặt một trang "Triều Báo", chắc chắn ngài sẽ cho rằng phải khắc bốn trang ván khắc, trên thực tế là khắc 16 trang ván khắc, bốn ván khắc ghép thành một bản, ví dụ như thế này.
Tôn đại chấp sự tùy tiện lấy một trang ván khắc dùng sức bẻ, ván khắc lập tức phân thành bốn miếng, thì ra là hợp lại cùng một chỗ.
- Bốn thợ thủ công phụ trách một trang báo, một canh giờ là khắc xong, ván khắc thực ra rất nhẹ nhàng, quan trọng là in, mười mấy vạn tờ báo phải ba đến bốn canh giờ mới có thể in xong cho nên tới giữa trưa mới bắt đầu phát hành được.
Phạm Ninh lúc này mới tỉnh ngộ, thì ra ván khắc đều phân thành rất nhiều miếng nhỏ, do nhiều thợ điêu khắc cùng làm, khó trách hiệu suất rất cao.
Không lâu sau Phạm Ninh tới nội đường, Tôn đại chấp sự mời Phạm Ninh đợi một chút để y đi vào bẩm báo, một lát một nam tử trung niên dáng người cao gầy bước nhanh ra đón:
- Tại hạ Lý Tương hoan nghênh Phạm tri châu đến tòa báo.
Phạm Ninh áy náy nói:
- Tối qua đúng lúc không có ở phủ, để Lý đông chủ đi một chuyến mất công.
- Đâu có! Đâu có! Là ta không hẹn trước mà đường đột đến mới đúng, phải là ta nói xin lỗi.
- Ha ha! Không sao, hôm nay cũng muốn qua xem tòa báo là như thế nào, trong lòng luôn rất tò mò.
- Vậy có cần ta cùng Phạm tri châu tham quan một chút không? – Lý Tương đề nghị một cách nhiệt tình.
Phạm Ninh lắc đầu:
- Không cần nữa, vừa rồi Tôn đại chấp sự đã giải thích những hoài nghi trong lòng ta rồi.
- Thì ra là vậy, Phạm tri châu mời.
Phạm Ninh đi theo Lý đông chủ vào nội đường, hai người phân chủ khách ngồi xuống, Tôn đại chấp sự vội vàng sắp xếp người dâng trà lên, bản thân y ngồi xuống phía hạ thủ.
Lý Tương cười nói:
- "Triều Báo" luôn muốn viết một bài văn giới thiệu một chút về Côn Châu và Phạm tri châu nhưng chưa có cơ hội, không biết chúng ta có thể nói chuyện một chút không.