Phạm Ninh cười gật đầu, đấy là phỏng vấn của đời sau, đây cũng là mục đích chủ yếu khi đến tòa soạn của "Triều Báo", hắn cũng muốn thông qua "Triều Báo" truyền đạt tới Triệu Trinh một chút tin tức.
- Không biết Lý đông chủ muốn hỏi vấn đề gì?
- Phạm tri châu bây giờ có tiện hay không?
Phạm Ninh khẽ cười:
- Bất cứ lúc nào cũng có thể.
Lý Tương vui mừng vội vàng để Tôn đại chấp sự sắp xếp người tốc kí, y muốn đích thân hỏi Phạm Ninh một vài vấn đề.
- Nghe nói hai năm trước Hàn tướng công đi tuần Côn Châu đã từng thẩm tra sổ sách, phát hiện mấy trăm nghìn lượng vàng và hơn nghìn vạn lượng bạc qua tay của quan viên Côn Châu lại không thiếu một lượng nào, tài sản thực tế và sổ sách hoàn toàn ăn khớp dẫn đến chấn động ở triều đình, vì sao Côn Châu có thể làm được điều này?
Phạm Ninh suy nghĩ một chút nói:
- Đây là bởi vì ta làm giám sát ngự sử, ở Côn Châu xây dựng một phương pháp giám sát toàn diện, chúng ta không chỉ tiến hành giám sát số lượng của vàng bạc trắng, đồng thời cũng tiến hành giám sát đối với quan viên, sớm phát hiện vấn đề tránh cho quan viên lún sâu vào, cuối cùng thắt chặt vòng khống chế, đây cũng là sự bảo vệ đối với quan viên, quan viên Côn Châu thực sự rất thanh liêm, đây là điều hiển nhiên rõ như ban ngày.
Hữu tướng Văn Ngạn Bác vội vàng đi lên bậc thang cung Tử Vi, đến trước ngự thư phòng phía sau điện, ông chờ ở cửa một lúc, một gã hoạn quan đi bẩm báo lập tức ra nói:
- Quan gia mời Văn tướng công vào trong.
Văn Ngạn Bác đi vào ngự thư phòng, chỉ thấy Hàn Kỳ đã ngồi một bên rồi, Văn Ngạn Bác vội vàng thi lễ nói:
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
- Văn tướng công miễn lễ, ban ngồi.
Có hoạn quan chuyển một cái ghế đến, Văn Ngạn Bác cũng ngồi xuống, Triệu Trinh khẽ cười nói:
- Trẫm cùng với Hàn tướng công đang bàn chuyện của Phạm Ninh, trẫm cũng vô tình biết được Phạm Ninh mới trở về kinh, hắn đã làm thủ tục từ chức chưa?
- Theo vi thần biết hình như hôm trước đã làm xong.
- Vậy chức vụ mới của hắn sắp xếp thế nào?
Văn Ngạn Bác liếc nhìn Hàn Kỳ, khẽ khom người nói:
- Ý kiến của Lại bộ là muốn sắp xếp Phạm Ninh vào Khu Mật Viện, Hàn tướng công có lẽ cũng biết.
Hàn Kỳ cười cười:
- Khu Mật Viện rất hoan nghênh Phạm Ninh đến.
- Vậy ý kiến của Tri Chính Đường thì sao? – Triệu Trinh lại hỏi nói.
Thông thường chức quan thất phẩm trở xuống là Lại bộ trực tiếp bổ nhiệm, thất phẩm trở lên, tam phẩm trở xuống là do Lại bộ đề phương án, do Tri Chính Đường đưa ra quyết định, còn quan viên tam phẩm trở lên là do Thiên tử bổ nhiệm, nhưng mà Thiên tử có quyền can thiệp bổ nhiệm quan viên trọng yếu từ ngũ phẩm trở lên, đây là mức độ quan trọng là do thiên tử Triệu Trinh quyết định, y cho rằng quan trọng thì nó là quan trọng.
Văn Ngạn Bác lập tức ý thức được e rằng Triệu Trinh muốn can thiệp vào bổ nhiệm của Phạm Ninh.
Ông trầm ngâm một lúc nói:
- Ý kiến của Tri Chính Đường có hơi khác nhau, ví dụ như Hàn tướng công ủng hộ phương án của Lại bộ, Phú tướng công thì chủ trương Phạm Ninh tiếp tục ở ngoài biển nhận chức tiết độ phủ, vi thần thì suy xét Phạm Ninh còn phải tôi luyện, tốt nhất để Phạm Ninh đi địa phương làm chuyển vận sứ, về phần đi đâu vi thần còn chưa nghĩ ra.
Dừng một chút Văn Ngạn Bác lại hỏi:
- Bệ hạ có đề nghị gì không?
Triệu Trinh từ trên bàn lấy qua một bài báo đưa cho Văn Ngạn Bác:
- Văn tướng công xem bài "Triều Báo" hôm nay đi.
Thiên tử thích xem "Triều Báo" là một trong bí mật mà ai cũng biết, nhưng mấy vị tướng công lại biết thiên tử không chỉ thích xem "Triều Báo" hơn nữa cũng thích xem "Tiểu Báo", từ trong báo tìm hiểu cuộc sống người dân.
Văn Ngạn Bác nhận "Triều Báo", chỉ nhìn thấy tiêu đề trang đầu tiên là: "Trăm vạn hoàng kim của Côn Châu."
Đây là phong cách của "Triều Báo", tiêu đề tương đối trung tính, nếu như "Tiểu Báo" đăng vậy tiêu đề nhất định sẽ là "Bí mật của trăm vạn hoàng kim".
Văn Ngạn Bác xem kỹ một lần, không ngờ là nói chế độ giám sát quan viên Côn Châu, chế độ giám sát này thật ra là trong báo cáo của Phạm Ninh cũng viết lại tỉ mỉ rồi nhưng Văn Ngạn Bác với đám tướng quốc đều cho rằng Côn Châu có tính đặc thù, không thể giống với các châu khác của Đại Tống được.
Mấu chốt là đám quan viên đến Côn Châu là đi lấy tiếng, mục đích là để trở thành quan kinh chứ không phải vì đi kiếm tiền, mục đích của quan viên rất rõ ràng đương nhiên đều khá thanh liêm.
Hơn nữa Côn Châu trên cơ bản đều là quan viên trẻ tuổi, tư tưởng tương đối đơn thuần, có lý tưởng, có nhiệt huyết, vẫn chưa bị quy tắc của quan trường ăn mòn.
Hơn nữa bản thân Phạm Ninh cũng chưa chắc thanh liêm, chuyện hai anh họ của hắn ở Côn Châu đãi vàng người người đều biết, thiên tử không truy cứu thôi.
Văn Ngạn Bắc không hiểu vì sao thiên tử để mình xem bài báo này, một lúc sau nói:
- Tình hình của Côn Châu đặc thù, kinh nghiệm của bọn họ chưa chắc thích hợp với các châu khác của Đại Tống.
- Trẫm cũng biết tình hình đặc thù của Côn Châu, nhưng trẫm cho rằng Phạm Ninh nói rất hay, "phát hiện manh mối phạm tội của quan viên rồi kịp thời ngăn lại, đây không phải vì trừng phạt quan viên mà là để tránh bọn họ càng ngày càng lún sâu, cuối cùng dùng dây xích tù vào, đây là bảo vệ quan viên" chẳng lẽ điều này nói không đúng sao?
Văn Ngạn Bác cười khổ một tiếng, đạo lý này thực sự tương đối mới mẻ độc đáo nhưng không thực tế, quan viên kiếm tiền không dùng tiền, khi phát hiện đã là nhiều lần phạm tội, làm gì có hành vi phạm tội lần đầu tiên.
Lúc này Hàn Kỳ nhẹ nhàng ho khan một tiếng cười nói:
- Quan gia cảm thấy Phạm Ninh có tài giám sát?
Một câu nói của Hàn Kỳ lập tức khiến Văn Ngạn Bác tỉnh ngộ, thì ra Quan gia muốn để Phạm Ninh làm quan giám sát, phỏng chừng bài văn của "Triều Báo" trạm vào trái tim của Quan gia, ông ngẩng đầu nhìn Triệu Trinh, muốn nhận được câu trả lời khẳng định của Triệu Trinh.
Triệu Trinh lại thản nhiên cười:
- Phạm Ninh là quan viên chính tứ phẩm, dựa theo lệ chế có lẽ là Tri Chính Đường đến bổ nhiệm, trẫm chỉ đưa ra một kiến nghị, các khanh nghiên cứu một chút đi.
- Vi thần tuân chỉ!
Văn Ngạn Bác và Hàn Kỳ đứng dậy thi lễ rồi cáo lui.
***
Phạm Ninh hôm nay chuyển về nhà hắn ở cầu Phi Hồng, bọn họ dùng ba chiếc thuyền lớn chở vợ chồng Phạm Ninh cùng với hành lý của bọn họ đến phủ.
Chu Nguyên Phong phái mười sáu vú già, gia đinh đến phủ của Phạm Ninh làm việc, bà quản gia vẫn là bà quản gia Ngô trước kia, bà ấy phụ trách bên trong, bên ngoài là tam quản gia của Chu Nguyên Phong, họ Trương, y phụ trách giao tiếp với bên ngoài, đây cũng là quy củ thông thường của các hộ lớn, trong ngoài đều có quản gia.
Mười sáu người làm nam nữ này có phu xe, người coi ngựa, người hầu nam trẻ tuổi, người gác cổng, người làm vườn, đầu bếp nữ, nha hoàn làm việc nặng nhọc… ngoài ra còn có bốn hầu gái nhỏ trong nhà, bọn họ lại do Chu Bội dẫn từ Côn Châu về, đều là tiểu nương tử Nhật Bản hầu hạ bọn họ hai năm, đều muốn cùng chủ mẫu đến kinh thành, Chu Bội nhất thời mềm lòng liền đáp ứng bọn họ.