Tuy nhiên thời gian trôi qua, từng thuyền vật tư và vàng bạc trở về kinh thành, những lời phản đối này mới dần dần biến mất.
Triệu Trinh gật đầu nói:
- Lấy đảo nuôi đảo là cảnh giới thấp nhất, vậy trẫm muốn biết Côn Châu bây giờ là cảnh giới gì?
- Hồi bẩm bệ hạ, trước mắt Côn Châu là cảnh giới trung đẳng lấy đảo tiếp tế đất nước, Côn Châu sản xuất vàng bạc trắng, tương lai còn có thể sản xuất ngựa chiến, nhưng Côn Châu dù sao cũng tương đối nhỏ, không chống đỡ nổi đế quốc Đại Tống khổng lồ, cho nên vi thần chỉ có thể nói lấy đảo tiếp tế đất nước.
Triệu Trinh từ từ nheo mắt lại, giọng điệu trở nên lạnh hơn:
- Vậy ý của ái khanh nói là tìm một hòn đảo khổng lồ, nó có thể lấy đảo nuôi đất nước, nuôi sống toàn bộ Đại Tống?
Phạm Ninh bỗng nhiên cảm nhận được ý trong giọng nói lạnh của Triệu Trinh, trong lòng hắn hoảng sợ, không đúng! Nhất định mình nói sai ở đâu rồi.
Trong lòng Phạm Ninh lo lắng, ý nghĩ trong đầu đột nhiên chạy qua nhanh như chớp.
Thiên tử có lẽ là để ý lấy đảo nuôi đất nước, nếu như để ý khi Côn Châu vận chuyển đến bao nhiêu vàng bạc trắng cùng với năm mươi con ngựa ông sẽ không kích động rồi, Côn Châu đưa tới một trăm lượng vàng hay một ngàn vạn lượng vàng bản chất là giống nhau, lấy đảo tiếp tế đất nước và lấy đảo nuôi đất nước thật ra không có gì khác biệt, Phạm Ninh cảm nhận được trong xương cốt của Triệu Trinh vẫn rất cầu lợi.
Nếu không phải lấy đảo nuôi đất nước, vấn đề xảy ra ở đâu?
Phạm Ninh lại lật lại lời Triệu Trinh vừa nói, nhanh chóng đảo qua trong tâm trí "tìm một hòn đảo khổng lồ, nó có thể lấy đảo nuôi đất nước, nuôi sống toàn Đại Tống chúng ta".
"Khổng lồ!"
Trong đầu Phạm Ninh như lóe lên một tia sáng, trong hai câu chữ thông thường này, nhất định là nguyên nhân này, nếu không tại sao thiên tử không nói đảo lớn mà lại nhấn mạnh "khổng lồ", nói rõ trong lòng ông rất mẫn cảm đối với quy mô của đảo.
Nghĩ thông điểm này, Phạm Ninh chuẩn bị nói ra việc thâu tóm Châu Úc và Châu Mỹ, hắn suy nghĩ một chút liền thay đổi cách nói.
- Khởi bẩm bệ hạ, ý của vi thần nói nếu như có 10 hoặc 20 nơi như Côn Châu, vậy sẽ là lấy đảo nuôi đất nước rồi.
Không có cách nào, hình như Triệu Trinh không thích lãnh địa ngoài biển quá rộng lớn, như thế chỉ đành phân tách thôi.
Quả nhiên khi hắn nói ra mười hoặc hai mươi Côn Châu, sắc mặt lạnh như băng của Triệu Trinh lập tức ấm áp lại, khôi phục ánh dương rồi, Phạm Ninh thở nhẹ, mình đoán đúng rồi, quả nhiên là hai chữ "khổng lồ" gây họa.
Trong lòng hắn mắng thầm, vị hoàng đế Nhân Tông này vừa muốn mở mang bờ cõi lại vừa không muốn xuất hiện lãnh thổ ngoài biển khổng lồ, đây là tâm lí quái cổ gì của đế vương?
Thực ra trong lòng Phạm Ninh có lẽ đoán được một chút, Triệu Trinh không hi vọng có triều Tống thứ hai xuất hiện, cho dù dân số hay đất đai đều sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến địa vị của đế quốc trung ương.
Phạm Ninh cũng vì vậy nhạy cảm bắt được một nhược điểm trong tính cách của Triệu Trinh, dường như Triệu Trinh không đủ tự tin.
Trên mặt Triệu Trinh lại khôi phục nụ cười ban đầu, gật đầu cười nói:
- Nếu như có 10 Côn Châu vậy thì thật sự là lấy đảo nuôi đất nước rồi, đáng tiếc phủ Lưu Cầu đến bây giờ vẫn chưa tiến vào cảnh giới lấy đảo nuôi đảo, vẫn cần lượng lớn trợ cấp mỗi năm của triều đình.
Phạm Ninh trầm lặng một chút nói:
- Đảo Lưu Cầu và Côn Châu không giống nhau, Côn Châu có thể chiêu mộ lượng lớn lao công từ Nhật Bản cho nên tốc độ xây thành xây đường rất nhanh, nhưng phủ Lưu Cầu thì không có ưu thế nhân lực này, tiến độ trì hoãn một chút, vi thần cảm thấy rất bình thường.
Triệu Trinh nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Khanh nói cũng đúng, có một số việc thật sự không vội được, trẫm chỉ có thể đưa ánh mắt xa một chút, hi vọng mười năm sau phủ Lưu Cầu có thể làm được việc lấy đảo nuôi đảo, thế thì trẫm cảm thấy mãn nguyện rồi.
Phạm Ninh cũng không biết nói làm sao, cũng không muốn nói nhiều, hắn rất rõ đạo lý nói nhiều lỡ lời, nói nhiều quá không chừng chờ một lúc nữa hoạn quan lại gọi hắn là Phạm tri phủ mất.
Yên lặng một lúc lâu, không khí ở ngự thư phòng cũng có chút gượng gạo, Triệu Trinh mới tỉnh ngộ khỏi tiếng thở dài đối với phủ Lưu Cầu, ông cười nói:
- Trâm có chút thất lễ, bây giờ khanh đã không phải tri châu Côn Châu thì không cần nói nhiều việc Côn Châu nữa.
Trong lòng Phạm Ninh thả lỏng, cuối cùng cũng không nói chuyện ngoài biển nữa, nhưng trên mặt vẫn giả bộ, hắn khẽ khom người nói:
- Nếu như bệ hạ cần nói chuyện ngoài biển với vi thần, bất cứ lúc nào vi thần cũng có thể cống hiến hết sức.
Triệu Trinh rất vừa lòng đối với thái độ của Phạm Ninh, người không còn ngoài biển nhưng tâm phải buộc ngoài biển mới đúng.
Ông cũng không nói chuyện ngoài biển nữa, trầm ngâm một chút nói:
- Hai ngày nay trẫm luôn suy nghĩ sắp xếp chức vụ mới của khanh, khanh là quan viên chính tứ phẩm, tuy rằng do Tri Chính Đường nói phương án nhưng khanh tương đối đặc biệt, luôn là trẫm sắp xếp chức vụ của khanh, lần này cũng không ngoại lệ, điểm này trẫm và mấy vị tướng công đã thông qua rồi.
- Đa tạ bệ hạ ưu ái!
Triệu Trinh khẽ mỉm cười:
- Trẫm suy xét rất lâu, muốn để khanh tới Chưởng Gián Viện, khanh thấy thế nào?
***
Từ Tử Vi Điện đi ra, Phạm Ninh lặng lẽ đi bộ dọc theo một hành lang, trong lòng hắn có chút hiểu lầm cay đắng, chức vụ hắn muốn là ngự sử trung thừa nhưng Triệu Trinh lại cho hắn làm Chưởng Gián Viện, hai chức này dường như đều là cơ cấu giám sát, nhưng một là đối với bên dưới, một là đối với bên trên.
Ngự sử trung thừa là giám sát quan lại, gián viện là giám sát thiên tử, hai người là hai đoạn của một đường thẳng rất khó giao nhau.
- Tiểu Phạm!
Bỗng nhiên Phạm Ninh nghe thấy phía sau có người gọi hắn, trong triều gọi hắn là tiểu Phạm chỉ có hai người, một là Phú Bật, một người khác là Hàn Kỳ, hai người có quan hệ rất tốt với Phạm Trọng Yêm, gọi Phạm Trọng Yêm là lão Phạm, họ gọi hắn là tiểu Phạm cũng hợp lý.
Phạm Ninh quay đầu lại, quả nhiên là Hàn Kỳ.
Đối với Hàn Kỳ, Phạm Ninh luôn cảm kích trong lòng, việc bản thân tự xuất binh nước Xuất Vũ nếu như không phải Hàn Kỳ cố gắng giúp đỡ, cùng với tất cả những gì ông nhìn thấy ở Côn Châu thuyết phục thiên tử và Tri Chính Đường, chỉ sợ rằng bây giờ Trương Nghiêu Tá vẫn còn dùng việc này để gõ đầu hắn.
Ân tình này Phạm Ninh vẫn khắc trong tâm.
Phạm Ninh vội vàng khom người thi lễ:
- Tham kiến tướng công!
Hàn Kỳ khẽ mỉm cười:
- Ta đang muốn đi uống chén trà, thế nào, đi cùng ta chứ!
- Vãn bối làm sao dám không tuân lời.
- Haha! Uống chén trà thôi mà, không phải nói nó giống như trên chiến trường thế chứ.
Phạm Ninh ngồi trên xe ngựa của Hàn Kỳ, xe ngựa chạy tới hướng ngoài cửa Tuyên Đức, xe ngựa của Phạm Ninh đang chờ ở ngoài cửa Tuyên Đức, Phạm Ninh dặn dò phu xe quay về trước, hắn cùng Hàn Kỳ đi tới quán trà Dương Lầu cách Tuyên Đức không xa.
Hai người lên lầu hai gọi một phòng riêng, một trà cơ điểm trà cho bọn họ, trà cơ lập tức lui ra ngoài sắc trà, đây là quy củ, khi khách nói chuyện bên cạnh không thể có người.