Hàn Kỳ thưởng thức trà một cách không nhanh không chậm, Phạm Ninh lại có chút kích động bồn chồn nói:
- Quan gia chuẩn bị để vãn bối làm chưởng gián viện.
Hàn Kỳ cười gật đầu:
- Ta biết, tối qua Quan gia rất có hứng thú đối với bài "Triều Báo" liên quan đến quan viên Côn Châu, phỏng đoán chính là khi đó quan gia quyết định để ngươi tới Gián Viện.
- Có cách nào thay đổi kết quả không?
Lông mày đậm của Hàn Kỳ nhíu lại:
- Cháu không hài lòng?
Phạm Ninh cắn môi một cái nói:
- Thực ra vãn bối muốn tới Ngự Sử Đài!
Hàn Kỳ chợt mở to hai mắt nhìn chằm chằm Phạm Ninh, lúc lâu mới nói:
- Lẽ nào bài văn trên "Triều Báo" là cháu…
Phạm Ninh không muốn giấu Hàn Kỳ, gật đầu nói:
- Là vãn bối cố ý đi tìm "Triều Báo".
Hàn Kỳ chỉ vào hắn không kìm nổi cười nói:
- Nhìn không ra tiểu tử cháu lại có tâm cơ như vậy.
- Nhưng vãn bối tính tón thất bại rồi, vãn bối là muốn giám sát đại thần, lại trở thành giám sát thiên tử.
Hàn Kỳ vuốt râu cười ha ha nói:
- Ai nói với cháu Gián Viện không thể giám sát đại thần?
Thẳng thắn mà nói Phạm Ninh không hiểu Gián Viện, mặc dù hắn làm quan đã gần tám năm nhưng phần lớn thời gian đều làm quan ngoài biển, cho dù đã tăng lên quan cao tòng tứ phẩm nhưng mức độ hiểu rõ triều đình của hắn sợ rằng vẫn không bằng một quan triều thất phẩm.
- Vãn bối không hiểu rõ, xin tướng công chỉ giáo.
Hàn Kỳ mỉm cười nói:
- Gián quan chính là có quyền kết tội, nếu như không điều tra giám sát làm sao kết tội quan viên được?
- Cái này vãn bối cũng biết nhưng bản thân gián quan có chức quyền giám sát sao?
- Đương nhiên là có!
Hàn Kỳ ung dung nói:
- Dưới gián quan có Đăng Văn Cổ Viện với Đăng Văn Kiểm Viện, Đăng Văn Cổ Viện là tiếp nhận kiến nghị hoặc cáo trạng của dân gian, nếu như đăng văn cổ viện từ chối tiếp nhận thư được dâng lên, người dâng thư có quyền tới Đăng Văn Kiểm Viện yêu cầu duyệt lại.
Nếu nội dung của thư dâng lên đề cập tới quan viên, quá trình duyệt lại này trên thực tế là thẩm tra giám sát đối với quan viên, đây chính là quyền giám sát quan viên của quan viên hành sử, bất luận là quan triều đình hay là quan địa phương, cho nên rất nhiều gián quan đồng thời có danh hiệu giám sát ngự sử, chính là nguyên cớ này.
Dừng một chút Hàn Kỳ lại nói:
- Gián Viện có hai Gián nghị đại phu, trong đó một người kiêm chưởng Cổ Viện, một người khác kiêm chưởng Gián Viện, vốn dĩ Tả gián nghị đại phu của Chưởng Kiểm Viện là Bao Chửng, bây giờ ông ấy ra đảm nhiệm chức ngự sử trung thừa, ta phỏng đoán Quan gia định để cháu tiếp nhận chức vụ của Bao Chửng.
Giải thích của Hàn Kỳ làm cho Phạm Ninh như trút được gánh nặng, nếu như hắn có chức năng giám sát thẩm tra vậy kế hoạch của hắn có thể tiếp tục, về phần thư khiếu nại không qua mới kiểm đó chính là một vấn đề kỹ thuật.
Trầm tư một lúc lâu, Phạm Ninh cẩn thận nói:
- Hàn tướng, chuyện Âu Dương Tu người thấy thế nào?
Hàn Kỳ đối với chuyện này tâm sáng như gương, ở trước mặt Phạm Ninh ông không có che dấu, ông cười lạnh một tiếng nói:
- Tiết Tông Nhụ chính là kẻ thù không đội trời chung với anh rể gã, lần này gã dùng việc thông gian với con dâu làm khó Âu Dương Tu ta không thấy kỳ lạ, chỉ là vào thời điểm có chút trùng hợp.
Phạm Ninh cũng biết Âu Dương Tu xảy ra chuyện cũng không phải ngẫu nhiên, nhưng manh mối này hắn không rõ ràng, ở đây chắc chắn có bí mật hắn không biết.
- Hàn tướng có thể nói cho vãn bối không.
Hàn Kỳ liếc mắt nhìn Phạm Ninh đầy thâm ý, ông mơ hồ đoán được vì sao Phạm Ninh muốn làm chưởng Ngự Sử Đài, có lẽ hắn muốn tham gia vào vụ án của Âu Dương Tu.
Thực ra không riêng Hàn Kỳ biết vụ án của Âu Dương Tu có vấn đề, rất nhiều người đều rõ nhưng đối phương cũng tàn nhẫn, dùng chuyện dâm ô với con dâu để trị Âu Dương Tu, điều nay khiến rất nhiều người sinh lòng kiêng kỵ mà không có cách nào nhúng tay, Hàn Kỳ cũng giống vậy nhưng mà để Phạm Ninh người trẻ tuổi như thế đến ra tay ngược lại là biện pháp tốt.
Hàn Kỳ nghĩ một chút liền nói:
- Cháu biết chuyện Vương Nghiêu Thần bệnh nặng không?
Vương Nghiêu Thần bệnh nặng? Phạm Ninh ngỡ ngàng lắc đầu, thời gian hắn trở về không dài vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc với những chuyện này.
- Ta đoán cháu cũng không biết.
Hàn Kỳ cười khổ một tiếng lại chậm rãi nói:
- Nếu như chỉ là sinh bệnh thì không có vấn đề gì nhưng…
- Ý của Hàn tướng là lần này tướng công rất có thể không qua nổi? - Phạm Ninh nghe hiểu ý của Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ yên lặng gật đầu, hoài nghi trong lòng của Phạm Ninh lập tức được giải, Vương Nghiêu Thần bệnh nặng không chữa được, vị trí tể tướng sẽ để trống, có lẽ chuyện này của Âu Dương Tu có liên quan đến việc tranh đoạt vị trí tể tướng.
Phạm Ninh lại có chút hồ đồ, Âu Dương Tu thế nào cũng không giống người có thể tranh được chức tể tướng, làm như vậy với ông ấy để làm gì?
Phạm Ninh không muốn suy nghĩ nhiều, hắn biết mình có thể có đáp án từ Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ uống tra một cách không nhanh không chậm như trước, Phạm Ninh cũng bình tĩnh lại không nóng nẩy, hắn phát hiện trà của mình lạnh rồi, bản thân rõ ràng vẫn chưa thưởng thức một ngụm, hắn chỉ đành cười khổ một tiếng nói với trà cơ ở bên ngoài:
- Đổi trà!
Trà cơ rất nhanh dâng trà lên cho bọn họ, Phạm Ninh ngửi ngửi, lúc này mới cẩn nhấm nháp thử một ngụm, trà không tồi, là Kinh Đỉnh xếp hạng ba.
Hàn Kỳ luôn quan sát Phạm Ninh, thấy hắn có thể bình tĩnh thì không khỏi âm thầm gật đầu, nếu như Phạm Ninh đầu óc cẩu thả truy vấn mình lúc này mới khiến ông lo lắng.
Uống trà một lúc, Hàn Kỳ hỏi:
- Cháu hiểu rõ Cổ Xương Triều không?
Phạm Ninh khẽ giật mình, "Cổ Xương Triều"!
Làm sao mà hắn không biết Cổ Xương Triều, tân chính Khánh Lịch thất bại không thể bỏ qua công lao của Cổ Xương Triều này, nhưng mà nếu nói hiểu rõ thực sự không có.
- Chỉ nghe nói, chưa từng tiếp xúc.
Hàn Kỳ lại thở dài:
- Lần này lão Cổ có khả năng muốn tái xuất rồi.
Cổ Xương Triều tiếp nhận vị trí của Vương Nghiêu Thần? Trong lòng Phạm Ninh hiện lên vô số nghi vấn, Cổ Vương Triều tại sao tái nhiệm chức? Ông ta với chuyện của Âu Dương Tu có quan hệ gì? Cổ Xương Triều tái nhận chức ảnh hưởng gì đến bố cục của triều đình, thiên tử Triệu Trinh thể hiện thái độ gì?
Tóm lại các loại suy nghĩ chất đầy trong đầu của Phạm Ninh, hắn lại không tìm được lỗ hổng khơi thông dòng nước, vẫn là không cân đối được nguyên nhân thông tin không đúng.
Phạm Ninh nhìn thoáng qua Hàn Kỳ, chìa khóa vẫn là ở Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ dường như rơi vào trầm tư, thật lâu sau ông mới nói:
- Chuyện của Âu Dương Tu chính là thủ đoạn của lão Cổ, điều này rất phù hợp với tác phong của lão, bôi nhọ thanh danh của người khác, cho dù gắng gượng qua thẩm tra của triều đình nhưng vẫn khiến thanh danh bị đi xuống.
- Nhưng tại sao ông ta phải làm thế với Âu Dương Tu? Động cơ của ông ta là gì?
Vấn đề mấu chốt này Phạm Ninh nhất định phải làm cho rõ.
Hàn Kỳ thản nhiên nói:
- Lão không muốn làm gì Âu Dương Tu, lão muốn dành được sự ủng hộ của kẻ thù của Âu Dương Tu, Âu Dương Tu khởi xướng phong trào văn hóa cổ, trong khoa cử năm ngoái lấy làm căn cứ tuyển chọn.cháu biết y đắc tội với bao nhiêu văn nhân không? Còn có Tiền gia, Tiền gia luôn hận Âu Dương Tu thấu xương, cón có Trương Nghiêu Tá cũng rất hận Âu Dương Tu, vì để giành được sự ủng hộ của những người này, Cổ Xương Triều tiện tay bôi nhọ Âu Dương Tu, tuy rằng thủ đoạn của lão khiến người ta xem thường nhưng cháu tuyệt đối không được đánh giá thấp lão, người này thủ đoạn tàn nhẫn, ý chí kiên định, trừ phi cháu đánh bại lão để chính lão thỏa hiệp, nếu không sự thỏa hiệp của cháu sẽ không có bất kỳ kết quả gì.