Phạm Ninh có một cảm giác tỉnh ngộ, để giành được sự ủng hộ của kẻ thù của Âu Dương Tu mà bôi xấu Âu Dương Tu, thủ đoạn rất độc ác cay nghiệt nhưng nhân phẩm cũng thực sự có chút bỉ ổi.
Hàn Kỳ lạnh lùng liếc mắt nhìn Phạm Ninh:
- Ngay cả ta coi thường lão như vậy cũng phải gọi lão là lão Cổ, cháu nhất định không được xem thường lão, cháu có chút không cẩn thận thì sẽ bị con hổ biết cười này xé thành từng mảnh.
- Vãn bối ghi nhớ lời dạy.
Hàn Kỳ đối với thái độ khiêm tốn của hắn khá vừa lòng, lại cười nói:
- Đối với những lời ta vừa nói cháu còn nghĩ tới điều gì?
Phạm Ninh đương nhiên nghĩ tới rồi, hơn nữa là vấn đề mấu chốt:
- Lời Hàn tướng vừa nói, Cổ Xương Triều và Trương Nghiêu Tá có qua lại.
Trong lòng Hàn Kỳ khen ngợi đứa trẻ này quả thật lợi hại, bản thân nói hàm hồ như vậy hắn lại có thể nhìn được ngay thực chất của vấn đề, ông gật đầu:
- Cổ Xương Triều ủng hộ Lang Gia quận vương.
Quận vương Lang Gia chính là nghĩa tử Triệu Văn Uẩn của Trương quý phi, với thân thể ngày ngày suy nhược của Triệu Trinh, cuộc tranh giành trong hoàng thất cũng dần dần nổi lên, đây cũng là nguyên nhân Phạm Ninh không muốn đi làm quan địa phương, mấy năm quan trọng nhất làm sao hắn có thể rơi xuống tuyến xe này.
- Cháu không muốn hỏi câu gì sao?
Hàn Kỳ cười tủm tỉm nói:
- Ngoài chỗ của ta, về sau vốn không có nhà nào nói cho cháu chân tướng đâu.
- Có!
Phạm Ninh gật đầu:
- Hoài nghi trong lòng vãn bối là Thiên tử thật sự xem "Triều Báo" mới quyết định để vãn bối làm ở Chưởng Gián Viện sao?
- Tự cháu cảm thấy thế nào?
- Vãn bối cảm thấy… chuyện này có lẽ không giống trò đùa như vậy.
Hàn Kỳ cười lên:
- Cháu có thể ý thức được điểm này rất tốt, trên miệng mấy tướng công bọn ta đều nói đây là nguyên nhân, nhưng trong lòng bọn ta đều hiểu rõ là một nguyên nhân khác.
- Đó là nguyên nhân gì? Phạm Ninh truy hỏi.
- Cháu biết mưu tính chủ yếu của đế vương là gì không? - Hàn Kỳ hỏi lại.
- Cân bằng! – Phạm Ninh buột miệng mà thốt ra.
- Cháu hiểu là tốt !
Thấy thời gian cũng gần hết rồi, Hàn Kỳ đứng dậy vỗ bờ vai của Phạm Ninh:
- Phỏng đoán buổi chiều sẽ có tin tức của Lại bộ truyền đến, cháu về nhà chờ đi, hôm nay không nên chạy linh tinh.
- Vãn bối biết!
Phạm Ninh còn muốn hỏi sau hơn cân bằng của Triệu Trinh rốt cuộc ở đâu, Hàn Kỳ cũng không cho hắn cơ hội ông đã đi đến cửa, Phạm Ninh vừa đứng lên Hàn Kỳ lại quay đầu cười nói:
- Lã Huệ Khanh kia không tệ, Vương An Thạch cũng đề cử y với ta, ta sẽ cho y một cơ hội.
Nói xong Hàn Kỳ liền nghênh ngang rời đi.
Phạm Ninh lại ngẩn cả người ra, Vương An Thạch cũng đề cử Lã Huệ Khanh? Người này tâm cơ thâm sâu, không chỉ tìm mình mà còn lên thuyền của Vương An Thạch.
***
Đang lúc hoàng hôn, Lại bộ lang trung Trương Vân Cẩm tìm Phạm Ninh, tới thông báo bổ nhiệm chính thức của Lại bộ dành cho hắn.
Quan giai không thay đổi, vẫn là tòng tứ phẩm thái trung đại phu, đảm nhiệm Tri gián viện, quyền Tả gián nghị đại phu, chưởng đăng Văn Kiểm Viện, còn yêu cầu hắn sáng sớm ngày mai đến Lại bộ báo danh.
Phủ đệ của Cổ Xương Triều nắm ở gần Thái Bình Hưng Quốc Tự, dựa vào thân phận nguyên lão hai triều của lão coi như là quyền quý của Đại Tống, sáu đứa con trai của lão đều làm quan trong triều, còn có một môn sinh Cố Lại của lão, cửa tiệm rất rộng, có thể nói thế lực của lão phân bố ở triều đình và dân gian.
Cổ Xương Triều ở thời kỳ Khánh Lịch làm tể tướng, khi hữu tướng Lã Di Giản toàn lực đả kích Phạm Trọng Yêm lão cũng âm thầm giúp đỡ, Phạm Trọng Yêm bị đánh bại hoàn toàn.
Tuy nhiên Thiên tử Triệu Trinh xuất phát từ cân bằng cũng đồng loạt lấy đi vị trí tể tướng của lão, chuyển công tác thành Tiết độ sứ Võ Thắng quân, thẩm tra đối chiếu Thái phó đồng trung thư môn hạ Bình Chương Sự, nhẫn nhịn mười mấy năm rồi, ngay khi Cổ Xương Triều qua sáu mươi tuổi, Vương Nghiêu Thần bệnh nặng từ chức vị phó tướng, Thiên tử Triệu Trinh cố ý để lão ra đảm nhiệm Tham tri chính sự, một lần nữa phục chức.
Cơ hội này Cổ Xương Triều làm sao có thể bỏ qua, lão cũng biết Thiên tử chưa có quyết định cuối cùng, vì nắm lấy vị trí tể tướng này lão lại bắt đầu thi triển thủ đoạn của mình lần nữa, sai môn sinh Tiết Tông Nhụ chĩa ngọn giáo vào Âu Dương Tu.
Sở dĩ lấy mâu thuẫn nhắm vào Âu Dương Tu là vì Âu Dương Tu đắc tội với nhiều người, đắc tội càng ngày càng nhiều thì cơ hội của lão càng lớn, xử lý Âu Dương Tu lão không chỉ có được sự ủng hộ của tập đoàn văn nhân mà còn có thể được sự ủng hộ của Tiền gia, còn có sự ủng hộ của Trương Nghiêu Tá, Trương Nghiêu Tá đương nhiên cũng sẽ ủng hộ lão nhưng lực không đủ.
Chỉ là hôm nay y nhận được một tin tức khiến y thất vọng, đã có bổ nhiệm Tả gián nghị đại phu, không phải môn sinh đắc ý Lưu Thấm của lão mà là Phạm Ninh vừa từ chức từ Côn Châu trở về, chuyện này thực sự khiến lão không tiếp nhận được, phải biết lão đã vận động cho vị trí này đã rất lâu rồi, ở trên chức vị giám sát có người của mình, chắc chắn sẽ có một con dao trong tay của lão.
Cổ Xương Triều ở trong thư phòng khoanh tay đi qua đi lại, đứng bên cạnh là con trai út Cổ Viêm và con rể Lý Vân của lão.
- Phụ thân, thực ra hài nhi cảm thấy Văn Sinh huynh không lấy được chức vụ là việc tốt, Văn Sinh huynh rời Gián nghị đại phu xa một bước thì phụ thân sẽ tiến một bước vào Tham tri chính sự.
Khoan hãy nói, con trai nói thực sự có lý, chuyện tốt không có sự trùng hợp, chuyện song hỉ lâm môn đã quá ít, họa đơn vô chí mới là bình thường, vừa muốn lấy được Tả gián nghị đại phu vừa muốn bái Tham tri chính sự, Quan gia không phải người làm việc tốt như thế.
Cũng không phải nói Cổ Xương Triều không bằng con trai của mình, mà đang là người trong cuộc nên mê muội, người ngoài cuộc tỉnh táo hơn, y đã làm ở chức vụ Tả gián nghị đại phu rất lâu, lún vào tương đối sâu, đơn giản mà nói chính là ăn sâu cắm rễ rồi.
Khúc mắc trong lòng của Cổ Xương Triều đã được cởi bỏ, ý nghĩ của lão lập tức thông suốt, lão nhìn con trai gật đầu một cách hài lòng, ánh mắt trầm mặc lại chuyển hướng về phía con rể Lý Vân.
Lý Vân là một người con rể mà lão đánh giá cao nhất, tính cách giống lão, thủ đoạn cũng rất cay độc, trước mắt ra nhận chức Tri thẩm quan viện, rất có quyền.
- Hiền tế có lẽ rất quen thuộc với Phạm Ninh?
Lý Vân gật đầu:
- Năm đó con ở Ngô huyện trở thành huyện lệnh đã có mối quan hệ sâu sắc với Phạm Ninh này.
Lý Vân cười:
- Cuộc thi thần đồng hắn đứng hạng nhất còn là con chấm, tiểu thần đồng năm đó trong nháy mắt đã thành Tả gián nghị đại phu, nghĩ lại cũng cảm thấy có chút không thể tin nổi.
- Vậy con phải cảm thấy hổ thẹn mới đúng!
Cổ Xương Triều không khách khí phê bình còn rể:
- Nó bây giờ đã là tòng tứ phẩm còn con vẫn là tòng ngũ phẩm.
- Con biết sai rồi!
Trên miệng Lý Vân biết sai nhưng chưa chắc hổ thẹn, y luôn rất chú ý đến người bạn nhỏ cùng quê này, Phạm Ninh thăng chức nhanh chính là nhờ "lọt vào ánh mắt của Thiên tử", từ xưa đến nay không phải đều là việc như thế sao? Tề tướng hi vọng mình được Thiên tử ưu ái, đại thần hi vọng mình được tướng công ưu ái, đám sĩ tử bên dưới thì hi vọng mình được đại thần ưu ái, nếu như có một ngày sĩ tử bỗng nhiên được Thiên tử ưu ái mà vẫn không được thăng chức nhanh, điều đó thực sự là chuyện không theo lẽ thường.