Phạm Ninh chính là một người may mắn trong truyền thuyết, Lý Vân ngoài hâm mộ hắn ra thật sự không có chút lòng ganh tỵ gì, dù sao thì bản thân cũng chỉ thấp hơn Phạm Ninh một bậc, khi y làm sĩ tử đã được thừa tướng ưu ái.
Cổ Xương Triều liếc nhìn y lại hỏi:
- Ta muốn biết Phạm Ninh này là người như thế nào?
- Hồi bẩm nhạc phụ, con người Phạm Ninh này là người hung ác.
- Người hung ác? - Cổ Xương Triều ngẩn ra:
- Tại sao con lại nói như vậy?
Trong lòng Lý Vân có chút đắc ý, đã có một vài bí mật của Phạm Ninh chỉ có y mới biết, y không giấu nhạc phụ liền đem chuyện Từ gia năm đó bị Phạm Ninh dùng một miếng ngọc bội không có căn cứ hãm hại, nói rõ ràng rành mạch cho Cổ Xương Triều.
Ánh mắt của Cổ Xương Triều chớp chớp, thủ đoạn hung tàn không thua gì mình, nhưng đối phương khi đó chỉ là một đứa trẻ 8-9 tuổi lại lợi hại như vậy, lão quả thực có chút không dám tin, lão hoài nghi nhìn thoáng qua con rể.
Lý Văn lập tức hiểu được ý của nhạc phụ, y vội vàng nói:
- Con không có nửa lời nói phóng đại lên, việc này để lại cho con ấn tượng sâu đậm, đến bây giờ con vẫn còn nhớ.
Cổ Xương Triều gật đầu, lão tin lời nói của con rể, nếu Phạm Ninh là nhân vật lợi hại vậy lão phải thu lại sự xem nhẹ của mình, lão lại khoanh tay đi lại trong phòng đi một lúc, quay đầu lại nói với Lý Vân:
- Con đi điều tra cho ta gốc gác của tên Phạm Ninh này, tìm điểm yếu của hắn.
Lý Vân là một trong hai người đứng đầu của Thẩm Quan Viện, tìm điểm yếu của một quan viên đương nhiên không khó nhưng trong lòng Lý Vân rất rõ, thực ra quan viên nào cũng có điểm yếu, quan trọng là bề trên có để trong lòng hay không, nếu như bề trên nhắm mắt làm ngơ, dù ngươi tìm thấy một đống điểm yếu chất thành núi thì cũng vô dụng.
Nhưng mà lời này y cũng không dám nói cho nhạc phụ, đạo lý này nhạc phụ sẽ không hiểu, ông ấy đã muốn tìm điểm yếu của Phạm Ninh, mình cứ tuân lệnh đi tìm là được.
- Con đi điều tra việc này.
- Con đi luôn bây giờ đi!
Lý Vân hiểu ý của nhạc phụ, ông ấy và con trai còn có chuyện, không phải vì mình là con rể nên xa cách mà lời cần nói không có liên quan đến y, Lý Vân rất rõ vị trí của mình trong lòng nhạc phụ, ở một vài lúc thật sự còn quan trọng hơn con trai.
Lý Vân biết điều cáo lui.
Cổ Xương Triều nhìn con rể đi, lúc này mới quay đầu lại nói với Cổ Viên:
- Chuyện của Âu Dương Tu bây giờ đến bước nào rồi?
**** **
Sáng sớm Phạm Ninh đã đến Lại bộ, từ chức ở đây nhận chức cũng ở đây, đây là trình tự mỗi quan viên thăng chức hoặc chuyển công tác đi đều phải thực hiện.
Nhưng trùng hợp là ở bên ngoài cửa lớn Lại bộ không ngờ Phạm Ninh gặp được một người quen cũ.
- Lý huyện lệnh!
Phạm Ninh không kìm được hô lớn một tiếng, người phía trước quay đầu lại, đúng là huyện lệnh Lý Vân năm đó.
- A! A Ninh.
Lý Vân cũng lộ ra một tia bất ngờ, tuy rằng tối qua y bắt tay vào điều tra điểm yếu của Phạm Ninh nhưng niềm vui mừng của y bây giờ lại phát ra từ trong tâm, dù sao khi xa quê lại gặp được người quen cũ là một điều tuyệt vời nhất của con người.
Phạm Ninh hơi ngượng ngừng cười nói:
- Vẫn quen gọi Lý huyện lệnh thật là mạo phạm rồi, bây giờ có lẽ gọi là Lý lang trung mới đúng.
Lý Vân là bậc quan tòng ngũ phẩm nhưng chức vụ chính thức lại là Lại bộ lang trung lục phẩm, tri sự Thẩm Quan Viện là chức trách của y, bậc quan tòng ngũ phẩm đảm nhiệm chức vụ lục phẩm dường như có chút uất ức nhưng Lại bộ là ngoại lệ, bản thân Lại bộ chính là cao hơn năm bộ còn lại nửa cấp.
Bây giờ Lý Vân chỉ điều tra Phạm Ninh, vẫn chưa tới mức là kẻ thù với Phạm Ninh, cho nên nụ cười này của y rất thật, ít nhất Phạm Ninh cảm thấy rất chân thành.
- Gọi ta Lý huyện lệnh có quan trọng gì đâu, chẳng lẽ vừa rồi ta phải gọi ngươi là Phạm tri viện?
Điều này cũng đúng, xưng hô biểu thị giao tình ở một trình độ nào đó, giao tình của y và Phạm Ninh chính là bắt đầu từ quan hệ của huyện lệnh với dân thường.
Đương nhiên giao tình năm đó chỉ là một khởi điểm, bây giờ bọn họ không thể quay trở về thời điểm ban đầu, giống như khi còn nhỏ đi học mẫu giáo, sau ba mươi tuổi cho dù nuối tiếc cũng không thể học bù bài học giống như vậy, lịch sự mà nói Phạm Ninh thật sự không thể gọi Lý Vân là Lý huyện lệnh, Lý Vân cũng không thể gọi trực tiếp tên, hai người rất nhanh liền khôi phục cách xưng hô bình thường.
- Phạm tri viện hôm nay đến là chính thức nhận chức à?
- Phải đi qua cửa Lại bộ của các ngài mới coi là chính thức nhận chức.
Lý Vân vẫy vẫy tay:
- Đối với quan viên ngũ phẩm trở lên thực sự là như thế, nhưng đối với Phạm tri viện, chức quan cao như vậy Lại bộ chỉ là chạy theo hình thức thôi.
Hai người đi vào cửa lớn Lại bộ, phòng giữa là một trục trung tâm phân Lại bộ thành hai phần, bên trái là tứ ti Lại bộ, bên phải là Thẩm Quan Viện, Phạm Ninh phải đi bên trái còn Lý Vân đi bên phải, hai người phải chia tay rồi.
- Lần đầu tiên làm quan chính trong triều, sau này còn phải xin Lý lang trung chiếu cố nhiều hơn.
- Phạm tri viện khách khí rồi, có thời gian rảnh đến nhà ta, chúng ta lại nói chuyện tiếp.
- Nhất định! Nhất định.
Hai người chắp tay cáo biệt một cách khách khí, Phạm Ninh có phải thật sự khách khí hay không tạm thời chưa biết, nhưng trong sự khách khí của Lý Vân khẳng định có pha trộn sự dối trá.
Không có cách nào, buổi tối mới điều tra điểm yếu của người ta, ngày hôm sau nước mắt rưng rưng nói chuyện cũ với người ta, thần tiên cũng không làm được, đương nhiên trừ Trấn Nguyên đại tiên, một ngày trước còn nhúng đầu khỉ vào vạc dầu, ngày hôm sau đã có thể đối giấy vàng bái huynh đệ với người ta rồi.
Phạm Ninh đi vào Lại bộ, tiếp đãi hắn vẫn là Lại bộ thị lang Tăng Công Lượng.
Thực ra Tăng Công Lượng giúp đỡ hắn làm thủ tục nhận chức không quan trọng, quan trọng là Tăng Công Lượng sẽ dẫn hắn tới Gián Viện chính thức nhận chức.
Gián Viện và Ngự Sử Đài giống nhau thuộc hệ thống giám sát của triều đình, một phụ trách thu thập đề xuất và nhận xét, một phụ trách giám sát đủ loại quan lại, đều trực tiếp báo cáo lên Thiên tử, cho nên triều đình hợp Gián Viện và Ngự Sử Đài lại gọi là Đài Gián.
Nhưng trong giai đoạn trước của Bắc Tống, quyền lực của gián quan rất lớn, bọn họ không chỉ phụ trách thu thập dư luận mà còn có chức quyền cao hơn đó là vạch tội đại thần, thậm chí là tể tướng, một khi muốn vạch tội đại thần, đòi hỏi ngươi phải thu thập được chứng cứ, điều tra bằng chứng phạm tội, việc này thì sử gián quan cũng có quyền điều tra, cho nên gián quan và ngự sử đều có chức vụ giống nhau.
Quan cao nhất Gián Viện là Tả hữu gián nghị đại phu (chức quan to thời xưa, dưới quan khanh, trên quan sĩ), Tả gián nghị đại phu Bao Chửng đã chuyển sang đảm nhiệm Trung thừa ngự sử, trước mắt chỉ có một Hữu gián nghị đại phu Trương Biện đảm nhiệm quản lí Gián Viện.
Quyền hạn phân công của tả hữu gián nghị đại phu không quá rõ ràng, trên căn bản có thể giải quyết những việc giống nhau, theo lý một gián nghị đại phu là đủ rồi, nhưng cần khống chế quyền lực, nhất là người phụ trách giám sát cơ cấu nội bộ, hoàng đế không thể tự mình giám sát, phía trên không thể thiết lập cơ cấu thêm lần nữa, như vậy dùng hai gián nghị đại phu tả hữu chính là biện pháp khả thi, cũng coi như trợ thủ đắc lực giám sát lẫn nhau.