Dĩ nhiên, loại giám sát lẫn nhau này không thể nói quá rõ ràng, cho nên ngoài mặt phải có một lý do đàng hoàng, như vậy thiết lập hai nhánh chính là lý do phù hợp.
Phía dưới Gián Viện lại bố trí một cổ viện và một kiểm viện, giống như kế toán viên cần một người giữ sổ sách và một người soát lại, cổ viện thu thập dư luận và đề nghị, kiểm viện thì tiến hành kiểm tra xét duyệt lại, xác nhận tính chân thực của dư luận, đề nghị này.
Phạm Ninh đảm nhiệm Tả gián nghị đại phu chưởng quản kiểm viện.
Phạm Ninh cùng Tăng Công Lượng đi xuống Gián Viện, mà Gián Viện không ở bên trong hoàng thành, mà ở trên đường lớn phía nam chùa Thái Bình Hưng Thịnh đối diện với Ngự Sử Đài.
Diện tích Gián Viện ước chừng năm mươi mẫu, bố cục chia trung tâm thành hai, bên trái là kiểm viện, bên phải là cổ viện, trên thực tế hai gián nghị đại phu mỗi bên quản một nhánh, nước sông không phạm nước giếng.
Dĩ nhiên, chỉ là bề ngoài nước giếng không phạm nước sông, nhưng thực ra lại ngầm liên thông, hơn nữa còn là dòng nước ngầm mãnh liệt.
Tên đầy đủ của cổ viện và kiểm viện Là Đăng Văn Cổ Viện và Đăng Văn Kiểm Viện, ý nghĩa như tên, cửa cần phải có chiếc trống lớn, người có oan ức chạy tới đánh trống kêu oan, tiếc là chỉ có huyện nha và châu nha mới có, Gián Viện không cần loại đồ chơi này.
Gián Viện dùng hòm do Võ Tắc Thiên phát minh, người mật báo dùng chiếc rương lớn được chế tạo từ đồng nguyên chất để ngoài cửa lớn Gián Viện.
Còn cổ viện dùng hòm đồng, người đầu tiên dâng thư thả vào, nếu như mười ngày sau không trả lời, chính là cổ viện từ chối thư của ngươi, nếu người dâng thư không phục, có thể gửi thêm một lần, hai lần vào trong hòm đồng của kiểm viện.
Theo quy tắc là vậy.
Nhưng trên thực tế, đại đa số người gửi thư không chờ được mười ngày, ngày thứ hai đã gửi thư vào trong hòm đồng của kiểm viện.
Cũng không quá chênh lệch, một vài vụ án trọng đại, cổ viện và kiểm viện sẽ cùng lúc lập án, cái này thì cần nối liền, cũng không nhất định ưu tiên cổ viện, quan trọng là xem thời gian lập hồ sơ của ai sớm hơn thì có quyền lập án, nếu như hai bên xảy ra tranh chấp, cuối cùng chỉ có thể dâng thư để Thiên tử đến xem xét quyết định.
Đương nhiên loại chuyện này rất hiếm khi phát sinh, đều giống nhau dựa theo quy tắc mà làm việc, hai gián nghị đại phu không hợp nhau cũng không dám tùy tiện báo lên Thiên tử, loại chuyện kéo đối thủ xuống này nếu bị Thiên tử tóm được một lần thì sẽ rất phiền phức, khiến cho Thiên tử có ấn tượng không tuân thủ quy tắc.
Phạm Ninh đi theo Tăng Công Lượng vào tả viện, cũng chính là Văn Đăng Kiểm Viện, người giúp việc tả gián ti đã dẫn hơn hai mươi gián quan chờ trong sân lớn, khi Phạm Ninh đi tới, trong sân vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
- Rất náo nhiệt. Xem ra mọi người chờ ngươi đã lâu.
Tăng Công Lượng cười nói với Phạm Ninh.
Phạm Ninh cười một tiếng, không trả lời, thuộc hạ đối với cấp trên làm sao có thể không nhiệt liệt? Nhất là trong trường hợp công khai.
Tăng Công Lượng trong lòng hiểu rõ, cười ha hả, xua tay một cái, trong sân liền yên tĩnh lại.
- Sau khi Bao tri viện chuyển đi tháng trước, Tả Gián Viện vẫn luôn trống, cho đến hôm qua Quan gia mới quyết định chọn người, dưới đây ta giới thiệu cho các vị Tri Gián Viện mới nhậm chức, Tả gián nghị đại phu, vị này chính là Phạm Ninh Phạm tri viện.
Tăng Công Lượng đưa tay giới thiệu Phạm Ninh với mọi người.
- Chắc hẳn mọi người đều biết Phạm tri viện, thành tích nổi bật, năng lực hơn người, tin tưởng dưới sự thống lĩnh của Phạm tri viện Tả Gián Viện sẽ trở thành....
Sau một phen giới thiệu qua lại mang tính xã giao, Tăng Công Lượng rời đi, thời gian còn lại để cho Phạm Ninh.
Phạm Ninh bình tĩnh nói với hai mươi người dưới quyền:
- Ta ở Thái học hơn ba năm, ở Côn Châu cũng hơn bốn năm, tư cách và kinh nghiệm từng trải không được vẻ vang, nhưng lý lịch mặc dù không bằng, ta vẫn đứng trước mặt mọi người, quy tắc chính là quy tắc, ta là người coi trọng quy củ, cũng hi vọng mọi người tuân thủ quy tắc giống ta, ta nói đến đây cũng nhiều rồi, mọi người làm việc của mình đi.
Mọi người giải tán, rất nhiều người đầu óc mơ hồ, bọn họ nghe không hiểu ý tứ lời nói này của Phạm Ninh, một quan viên không nhịn được lén lút hỏi tả gián ti:
- Lời của Phạm tri viện là có ý gì?
Lý Duy Trăn cười khổ một tiếng nói:
- Thật ra hắn muốn nói cho mọi người biết, phía sau lưng hắn vững vàng, có thể thăng quan không theo quy củ, nhưng chúng ta phải làm việc theo như quy củ.
Quan viên sửng sốt hồi lâu nói:
- Sau lưng hắn là ai?
Lý Duy Trăn giống như nhìn thằng ngốc mà trợn mắt nhìn hắn ta.
- Ngươi nói xem?
....
Nếu có hai gián nghị đại phu thì cũng có hai gián ti, tả gián ti Lý Duy Trăn ước chừng ngoài bốn mươi tuổi, cũng xuất thân đào tạo chính quy, làm quan mười lăm năm, từ quan cửu phẩm từng bước một đi lên ngũ phẩm tả gián ti, cũng xem như điển hình của quan viên từng bước đi lên, nhưng mà cũng có chút hậu đài, nếu không làm sao sau ba năm đảm nhiệm huyện thừa đã có thể trở thành quan trong kinh.
Lý Duy Trăn sắp xếp cho Phạm Ninh một căn phòng rộng lớn, Phạm Ninh xem qua, ít nhất là một trăm hai mươi mét, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào rõ ràng, lư hương ở góc phòng bốc lên khói xanh lượn lờ, trong phòng thoảng mùi đàn hương nhàn nhạt.
Phòng dùng bình phong ngăn làm hai, bên ngoài là nơi tiếp khách nói chuyện, đặt một chiếc bàn thấp và bốn chiếc ghế mềm, bên cạnh mỗi cái ghế còn có một cái bàn uống trà nhỏ, không khí rất thích hợp trò chuyện.
Mặt trong bình phong là nơi làm việc, một tủ sách lớn sát tường, bên cạnh còn có một chiếc đồ chơi văn hoá (chỉ những đồ vật dùng để thưởng ngoạn, chơi đùa) hơi thấp, chính diện là một mặt bàn sơn đen rộng lớn có hơi khoa trương, một chiếc ghế tựa lớn, bất kể là bình phong hay là tủ quầy bàn ghế đều dùng gỗ lim thượng hạng chế tạo, nhìn rất bền chắc, cũng không cũ kỹ.
Nhưng mà trên tường không có tranh chữ, để lộ dấu vết ba chỗ từng treo tranh chữ, lão Bao này thật keo kiệt. Một mảnh giấy cũng không chịu để lại cho mình.
Có điều Phạm Ninh cũng không để tâm, tranh chữ của ông ấy có ư! Ban đầu ông ấy đem San Hô Xanh cho đường tổ phủ Phạm Trọng Yêm mượn, Phạm Trọng Yêm liền tặng cho ông ấy hai mươi mấy bức tranh chữ lớn treo giữa nhà, thậm chí bao gồm "Nhạc Dương lâu ký" vốn là đề từ (lời đề từ, lời tựa).
Phạm Ninh ngồi xuống ghế quan lớn, lúc này một trà đồng đi vào, đặt bộ dụng cụ pha trà lên bàn, đây chính là gốm sứ quan diêu nhữ chính hắn mang tới, bốn chén trà và một ấm trà, Phạm Ninh thích hình dạng cá óng ánh trên thân nhữ sứ, trà đồng đặt ấm trà vừa pha xong xuống.
Phạm Ninh từ từ thưởng thức chén trà, trà không tệ, cũng là Kinh Đỉnh, mà chất lượng nước cũng rất tốt, hẳn là nước suối ở vườn mai.
- Lý gián ti, tình hình Hữu Gián Viện như thế nào?
Phạm Ninh cuối cùng đã hỏi đến chuyện này.
Lý Duy Trăn khẽ thở dài.
- Quan hệ với chúng ta không tốt lắm.
Phạm Ninh gật đầu, điểm này hắn cảm nhận được, lúc hắn nhậm chức, Hữu gián nghị đại phu không đến, đây thật là công khai tát vào mặt, không chỉ không cho hắn mặt mũi, ngay cả Lại bộ thị lang Tăng Công Lượng cũng không nể mặt, cho nên sắc mặt Tăng Công Lượng mới không được tự nhiên.