Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 627 - Chương 624

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 624
 

Chu Bội chỉ vào xung quanh Thúy Vân lầu nói:

- Thiếp muốn biến rừng cây này và xung quanh đều trở thành một hồ nước, lầu Thúy Vân ngay ở trên đảo, lại xây một cây cầu đá nối với hậu trạch, phu quân cảm thấy thế nào?

Phạm Ninh gật gật đầu cười nói:

- Chỉ cần nàng thích, ta không có ý kiến!

Chu Bội mừng rỡ, ôm lấy cánh tay chồng làm nũng nói:

- Thiếp biết ngay phu quân sẽ đồng ý, chúng ta tạm thời chuyển ra ngoài hai tháng, phu quân không có ý kiến chứ!

- Được! Hay là chúng ta tạm thời dọn đến ở ngõ Phù Dung, bên đó chỗ cũng rất rộng, phòng cũng rất nhiều, hơn nữa sinh hoạt cũng tiện.

Chu Bội vốn muốn dọn đến phủ của tam ông nội, nhưng chồng lại muốn đi ngõ Phù Dung, nàng cũng không có ý kiến.

- Vậy muội sẽ bố trí người đi thu dọn, đợi mua nhà xong, chúng ta liền chuẩn bị chuyển nhà!

***

Phạm Ninh và Chu đang mong mỏi về cuộc sống trong nhà mới, phủ của Âu Dương Tu lại là một tình cảnh bi thảm, tuy rằng Âu Dương Tu khôi phục được danh dự, nhưng cuộc sống của ông lại không thể nào quay lại như lúc trước.

Đầu tiên là thân thể của ông ta suy sụp rồi, việc này cũng chủ yếu liên quan đến uống rượu và phong lưu không tiết chế nhiều năm qua, sự việc Tiết Tông Nhụ chẳng qua là giọt nước tràn ly, ngoài ra, cận thị độ cao dẫn đến bệnh đục thủy tinh thể, khiến cho thị lực của ông ta trở nên cực kỳ tồi tệ, nhất định lúc nào cũng phải có người hầu hạ mới được.

Tiếp theo là thái độ của vợ ông ta, cái chết của em trai ruột Tiết Tông Nhụ khiến trong lòng Tiết Thị tràn đầy thù hận, chỉ là bà sinh cho Âu Dương Tu ba con trai và hai con gái, bà không thể nào ly hôn với chồng được.

Hơn nữa Tiết Thị vốn rất mạnh mẽ, hiện giờ Âu Dương Tu thân thể suy nhược, thị lực không rõ, ông còn phải trông cậy vào thê tử chăm sóc mình nửa đời còn lại, Âu Dương Tu cũng đành phải nén giận, nhìn sắc mặt của thê tử mà sống, chuyện lớn nhỏ trong nhà, căn bản Tiết Thị nói một thì không thể là hai.

Trưa hôm đó, Tiết Thị như một cơn gió đi đến đông viện, bà đi vào tiểu viện, hung dữ trừng mắt nhìn Âu Dương Thiến.

Tiết Tông Nhụ chết ở trong tù, Tiết Thị đau thấu tim gan, cơn giận trong lòng đều trút hết lên người Âu Dương Thiến, nếu không phải cô ta đi Gián Viện cáo trạng, em trai của mình làm sao bị bắt, làm sao có thể chết ở trong tù, khiến Tiết gia tuyệt tự, kẻ gây nên hết thảy tai họa này chính là nữ nhân trước mắt này.

Âu Dương Thiến cảm nhận được cơn giận của mẹ kế, cô thấp thỏm trong lòng, vội vàng bỏ sách xuống, hành lễ nói:

- Tham kiến mẫu thân!

- Ta không phải là mẫu thân của cô, con gái của ta tuyệt đối sẽ không hại chết cậu của mình, ta cũng không dài dòng với cô, ta đến nói cho cô biết, tiểu viện này ta muốn cho bên ngoài thuê, trước trưa ngày mai cô nhất định phải dọn đi, nếu cô không dọn, ta sẽ đánh đuổi cô ra.

Âu Dương Thiến quá sợ hãi:

- Mẹ bảo con chuyển đi đâu?

- Đấy là chuyện của cô, cô có thể đi ra ngoài tự thuê phòng, cứ quyết định như vậy đi.

- Nhưng con nào có tiền thuê phòng?

Tiết Thị cười lạnh một tiếng nói:

- Cô đừng giả bộ với ta, cô nghĩ rằng ta không biết sao? Mấy năm nay tiền cô ăn từ đâu ra, còn mua sách mua giấy mực, bên ngoài có đàn ông nuôi cô, cô lại còn không có tiền thuê phòng? Trước kia ta là nể mặt mũi phụ thân cô, không đề cập tới chuyện này, hiện giờ á! Nếu như cô không chuyển đi, ta sẽ nói cho hàng xóm láng giềng đều biết, xem mặt mũi cô để ở đâu?

Âu Dương Thiến lập tức đỏ bừng cả mặt, trong lòng chỉ cảm thấy xấu hổ và căm giận, cô gật gật đầu:

- Được rồi! Nếu mẹ không tha cho con, con chuyển đi là được, con đi cáo biệt với phụ thân, ngày mai sẽ chuyển đi.

- Tùy cô!

Tiết Thị lạnh lùng nói:

- Nếu cô muốn để phụ thân cô biết chuyện xấu của cô, cô cứ việc đi nói.

Âu Dương Thiến lắc đầu:

- Con trong sạch, không có chuyện xấu gì cả, con có thể đi, nhưng nhất định phải nói với phụ thân một tiếng.

Âu Dương Thiến không thèm nhìn bà, bước nhanh đi về phía hậu viện.

Tiết Thị cười một tràng dài, cô ta còn tưởng phụ thân có thể giữ lại cô ta, nằm mơ đi!

Tiết Thị liền đứng ở ngoài thư phòng của Âu Dương Tu, không lâu sau, Âu Dương Thiến đỏ cả mắt từ trong thư phòng rưng rưng chạy ra, bước nhanh chạy về phía đông viện.

Tiết Thị lúc này mới chậm rãi đi vào thư phòng, Âu Dương Tu vẻ mặt không vui nói:

- Có nhất thiết phải đuổi Thiến nhi đi không?

Tiết Thị chậm rãi nói:

- Ông phải làm cho rõ một chút, ba con trai của ông còn chưa lấy vợ, hai đứa con gái còn chưa xuất giá, trong nhà một chút tiền tiết kiệm cũng không có, bổng lộc đều bị ông trăng hoa uống rượu xài hết, lão nương còn phải dùng của hồi môn của mình để trợ cấp bọn nó, còn bản thân ông nữa, nếu như ông muốn con gái chăm sóc ông nửa đời còn lại, ta có thể dẫn đám nhỏ đi, thành toàn cho cha con các người.

- Nói gì mà tuyệt tình như vậy, vừa rồi ta đâu có trách bà.

- Ông còn có mặt mũi nói không trách tôi?

Lông mày Tiết Thị dựng lên, giận dữ hét:

- Em trai của tôi chết rồi, Tiết gia tuyệt tự rồi, ông có biết không, nó chỉ là không hiểu chuyện, bị người ta lợi dụng, người hại ông thật sự, ông cái rắm cũng không dám thả, lại đẩy em trai của tôi vào chỗ chết, ông có nói hộ nó gì không? Con gái của ông là người, em trai của tôi thì không phải là người, thì đáng chết, có phải không?

Âu Dương Tu bị vợ mắng cho một trận mê muội đầu óc, thị lực càng thêm mơ hồ, ông không dám tranh luận nữa, chỉ đành thở dài nói:

- Thiến nhi lẻ loi một mình, lại chưa lập gia đình, bà đuổi nó đi, bà bảo nó về sau phải làm sao?

- Nó có tiền, có nam nhân nuôi nó, nó không nói cho ông sao? Mấy năm nay đồ nó ăn nó mặc nó dùng, một thứ cũng không thiếu, là ai cho nó tiền, là ai đang nuôi nó? Ông nói cho tôi, tôi thật sự muốn biết là nam nhân đa tình nào chăm sóc con gái ông tốt như vậy?

Âu Dương Tu đã biết là Phạm Ninh đang âm thầm trợ giúp cho con gái của mình, nhưng ông không dám nói, một khi vợ tiết lộ ra ngoài, sẽ vô cùng bất lợi đối với Phạm Ninh, con gái ông sẽ không có người chăm sóc.

- Tôi cũng không biết, Thiến nhi không chịu nói, chỉ bảo tôi không cần lo lắng, đoán là một học sinh nào đó của tôi đang giúp đỡ nó!

Tiết Thị cắn răng nói:

- Đố nó cũng không dám nói cho ông biết, Âu Dương gia các người cứ việc gây tai tiếng, tôi thực sự chịu đủ rồi.

- Được rồi!

Âu Dương Tu không thể nhịn được nữa, lạnh lùng nói:

- Bà rốt cuộc đã nói xong chưa, ta đã đồng ý để nó đi rồi, bà còn không hài lòng sao?

- Tôi đương nhiên không hài lòng, trừ phi ông để cho ba con trai của tôi đều thi đậu Tiến sĩ, trừ phi để cho hai đứa con gái của tôi nở mày nở mặt xuất giá, nếu không cái nhà này sẽ không có ngày nào bình an!

Tiết Thị nói xong, xoay người đùng đùng nổi giận đi ra.

Âu Dương Tu nằm ở trên giường, thở dài, cưới vợ không cẩn thận, gia đình không bình yên!

Bình Luận (0)
Comment