***
Âu Dương Thiến quay lại tiểu viện bắt đầu thu dọn đồ đạc, tiểu nha hoàn của cô rụt rè hỏi:
- Cô nương, chúng ta có thể chuyển đến nơi nào?
Âu Dương Thiến thở dài nói:
- Đi nhà trọ ở hai ngày trước đã, sau đó thuê một gian tiểu viện nhỏ, ta không muốn nhìn thấy người đàn bà đó nữa, vĩnh viễn không muốn nhìn thấy bà ta.
- Nhưng..... Chúng ta không có tiền.
- Ta biết, đợi lát nữa muội cùng ta đi lấy ít tiền trước, lấy năm mươi lượng bạc, đủ cho chúng ta ở mấy tháng rồi.
Tiểu nha hoàn do dự một chút nói:
- Cô nương, hay là chúng ta nói với Phạm quan nhân một chút tình hình, cô nương có chỗ dựa cũng tốt!
Trong lòng Âu Dương Thiến lúc này vô cùng cô đơn lạnh lẽo, cô đương nhiên hy vọng Phạm Ninh đến giúp đỡ mình, cho mình một chỗ dựa, nhưng cô lại sợ bị người khác phát hiện sẽ liên lụy đến Phạm Ninh, liền cắn môi nói:
- Qua mấy ngày rồi nói đi! Trong lòng ta hiện giờ rất loạn, thu xếp ổn thỏa trước, sau đó chúng ta mới nói cho đệ ấy.
Tiết Thị không cho Âu Dương Thiến cơ hội, trưa ngày hôm sau, bà ta liền dẫn theo vài tên gia đinh ném mấy cái rương của Âu Dương Thiến ra ngoài, Âu Dương Thiến thuê một cái xe bò, buồn bã rời khỏi nhà của mình, cô cũng không biết mình nên đi đâu?
***
Để tiện cho dân chúng cáo trạng và thu thập dư luận dân gian, Gián Viện cũng không ở hoàng thành, mà ở đường lớn phía nam chùa Thái Bình Hưng Quốc, giữa trưa, Phạm Ninh đang thu dọn bàn làm việc, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, lúc này, trà đồng Tiểu Văn chạy vào bẩm báo.
- Quan nhân, vừa rồi vệ binh ở cửa báo lại, nói là ngoài cửa có người tìm quan nhân, là người thân của quan nhân.
Phạm Ninh hơi sửng sốt, gật đầu nói:
- Ta đi xem xem, ngươi thu dọn lại bộ trà trên bàn, rồi đi nói với Lý Gián ti, nói rằng điều tra buổi trưa ta sẽ không đi.
- Tiểu nhân nhớ rồi!
Tiểu Văn buổi trưa ở Gián Viện ăn phần cơm chuyên cấp cho người làm làm trong đó, ba mươi đồng tiền một phần, bình thường không cùng Phạm Ninh đi ra ngoài.
Phạm Ninh bước nhanh ra khỏi Gián Viện, chỉ thấy ngoài cửa một tiểu cô nương đang đứng, nhìn cách ăn mặc hình như là hầu gái, Phạm Ninh lập tức nhận ra cô, chính là A Đào tiểu hầu gái của Âu Dương Thiến.
- A Đào, làm sao vậy, cô nương nhà ngươ đâu?
A Đào quay đầu lại chỉ xe bò đối diện:
- Cô nương ở trong xe, chúng tôi bị phu nhân đuổi ra ngoài rồi.
Phạm Ninh kinh ngạc:
- Sao lại thế?
- Phu nhân nói là cô nương hại chết đệ đệ của bà ấy, giận lây sang chúng tôi...
Không đợi A Đào nói hết, Phạm Ninh đã hiểu ra, đây là cái chết của Tiết Tông Nhụ dẫn tới nội chiến trong nhà Âu Dương Tu, Tiết Thị làm sao có thể chịu để yên, cơn tức trong lòng trút hết lên người Âu Dương Thiến cũng rất bình thường.
Trong lòng của hắn vô cùng áy náy, không ngờ mình lại quên mất cái tai họa ngầm này.
Phạm Ninh bước nhanh đi về phía xe bò, chỉ thấy trong xe bò bị nhét đầy mấy cái rương, Âu Dương Thiến bất lực cúi đầu xuống, thỉnh thoảng lau một ít nước mắt ở khóe mắt.
- Thiến tỷ, bây giờ đệ dẫn tỷ về nhà, đệ đi đàm phán với phụ thân tỷ.
- Không! Không!
Âu Dương Thiến vội vàng nói:
- Đệ không biết tình hình trong nhà tỷ, phụ thân thân thể không khỏe, căn bản không làm chủ được chuyện trong nhà, hơn nữa… hơn nữa tỷ thật sự không muốn gặp lại người đàn bà kia.
Phạm Ninh nhìn chăm chú cô một lát, gật đầu nói:
- Được rồi, đệ tìm cho tỷ một chỗ ở trước.
Trong mắt Âu Dương Thiến lộ ra vẻ vui sướng, nhỏ giọng nói:
- Vậy thì làm phiền đệ rồi!
Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút, hắn đi về lấy tiền trước, lại bảo xe bò dừng ở quán trà Thanh Phong, yêu cầu một nhã gian, bảo tiểu nhị đem mấy cái rương để vào phòng, lại giao mười lượng bạc tiền đặt cọc, bao trọn căn phòng này cho đến tối.
- Mọi người nghỉ ngơi ở trong này, đệ đi tìm phòng!
Âu Dương Thiến nói:
- Tỷ cùng đi với đệ, A Đào, muội ở đây trông rương.
Phạm Ninh nghĩ đến phòng ở phải nàng thích mới được, liền gật gật đầu:
- Vậy cùng đi!
Hắn lại điểm cho A Đào hai ấm trà và mấy bàn điểm tâm, liền dẫn Âu Dương Thiến ngồi trên xe bò.
Trong xe bò, Âu Dương Thiến che miệng thầm khóc lên, trong lòng Phạm Ninh thương hại, cầm bàn tay cô ta dịu dàng an ủi:
- Tỷ có thể nghĩ đến mặt tốt, nhiều năm như vậy tỷ vẫn luôn chịu đựng bà ta, bắt đầu từ hôm nay, tỷ hoàn toàn thoát khỏi bà ta rồi, không phải sao?
Âu Dương Thiến gật gật đầu, tuy là nói như vậy, nhưng phụ thân...
Cô từ từ ngừng khóc, lấy khăn ra lau nước mắt đi, nhỏ giọng nói:
- Phụ thân biết là đệ đang chiếu cố tỷ, tỷ nói cho ông ấy rồi.
Phạm Ninh vội vàng hỏi:
- Vậy cha tỷ nói thế nào?
- Ông ấy có thể nói thế nào, tự ông còn không chăm sóc được bản thân mình, làm sao còn có thể chăm sóc cho tỷ, ông ấy còn nói…
- Ông còn nói cái gì?
Phạm Ninh hỏi.
- Ông nói nếu cảm thấy làm phiền đệ, ông ấy có thể tìm học sinh tới giúp tỷ.
- Đâu có phiền, có thể giúp đỡ tỷ, đệ cầu còn không được!
Khuôn mặt Âu Dương Thiến đỏ lên, liếc nhìn Phạm Ninh một cái, trong lòng Phạm Ninh rung động, đơn giản ngồi ở bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai xinh của cô:
- Qua nhiều năm như vậy, đệ vẫn luôn muốn chăm sóc tỷ.
- Vậy mà đệ còn cưới Chu Bội, mặc kệ sống chết của tỷ.
Phạm Ninh im lặng một lát rồi nói:
- Chủ yếu là khoảng cách, cách xa như vậy, đệ cho rằng tỷ sớm đã thành hôn rồi, khi tỷ đính hôn, đệ còn ở Huyện học, tất cả đều do trời đất đưa đẩy, nhưng trời cao cuối cùng vẫn để cho tỷ đến bên cạnh đệ.
Trong lòng Âu Dương Thiến cũng hiểu, mình lớn hơn A Ninh ba tuổi, phụ thân thế nào cũng sẽ không cho phép mình với hắn, chuyện đã qua đã lỡ duyên với hắn, bản thân chỉ có thể nắm chắc tương lai.
Cô thở dài một tiếng, gối đầu trên vai Phạm Ninh, vô cùng nhỏ nhẹ nói:
- Nếu không phải có đệ có thể dựa vào, hôm nay tỷ thật sự không biết nên làm như thế nào mới tốt, ông ngoại cũng qua đời rồi, hai cậu cũng không ở kinh thành.
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Đệ mua một viện tử cho tỷ ở trước, tỷ ổn định xong, sau đó tỷ lại gửi cho phụ thân một tin, báo cho ông biết là bình an, không để ông lo lắng.
Lúc này, Phạm Ninh chợt nhớ tới một chuyện, lại hỏi:
- Huynh trưởng tỷ đâu? Tại sao không có tin tức của huynh ấy?
Âu Dương Thiến chán nản nói:
- Huynh ấy đảm nhiệm Ti hộ ở Uẩn Châu, nguyên nhân là do đại tẩu, huynh ấy và phụ thân đã bất hòa rồi.
- Nhưng cha tỷ đã được chứng minh là trong sạch rồi mà!
Âu Dương Thiến lắc đầu:
- Sự việc nào có đơn giản như vậy, muốn khôi phục lại như trước đã không có khả năng rồi, hơn nữa mẹ kế của tỷ ở giữa châm ngòi, tỷ với huynh trưởng đều bị gạt ra khỏi cái nhà này rồi, đây là chuyện bà ta vẫn luôn mơ ước bao nhiêu năm qua.
Phạm Ninh không nói gì thêm, nhà nào cũng có chuyện khó nói, lời này một chút cũng không ngoa.
Lúc này, xe bò dừng ở bên ngoài, phu xe nói:
- Quan nhân, đến ngoài đông thành rồi!