Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 668 - Chương 665

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 665
 

Nhưng buộc tội tướng quốc cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, trong ngự thư phòng, Triệu Trinh xem hết báo cáo buộc tội, trầm tư thật lâu sau mới hỏi Hàn Kỳ nói:

- Kỳ thạch quán này là Phạm gia mở đấy, có quan hệ gì với Phạm Trọng Yêm?

Hàn Kỳ khom người nói:

- Khởi bẩm bệ hạ, kỳ thạch quán kia không liên quan đến Phạm Trọng Yêm, nhưng có quan hệ tới Phạm Ninh.

- Đây là chuyện gì?

Bệ hạ, tiệm này là trước khi Phạm Ninh tham gia khoa cử đã mở đấy, giữ độc quyền về đá Điền Hoàng, hắn chiếm bảy phần, Chu Nguyên Phong chiếm ba phần, sau thời điểm hắn chuẩn bị rời bến khai sáng Côn Châu, bèn nhượng bảy phần đó cho Nhị thúc hắn, cũng chính là đại chưởng quỹ bây giờ của kỳ thạch quán.

Triệu Trinh đi vài bước lại hỏi:

- Con cháu Tống gia và Phạm Ninh có cừu oán không?

- Không hề có thù hận gì.

- Nếu không hề thù hận, vậy tại sao bọn họ cố tình nhắm vào kỳ thạch quán?

Đây chính là mấu chốt, thậm chí còn mấu chốt hơn so với việc cung thủ phủ Khai Phong đột nhiên xuất hiện, cung thủ phủ Khai Phong xuất hiện còn có thể giải thích vì ban ngày Phạm Thiết Qua bị uy hiếp liền đi báo án, nhưng vì sao con cháu Tống gia nhằm vào kỳ thạch quán thì khó để giải thích rồi, kinh thành nhiều cửa hàng như vậy, vì sao bọn họ cố tình nhằm vào kỳ thạch quán?

Hàn Kỳ hơi cân nhắc một chút nói:

- Hẳn là có người giật dây bọn họ.

Triệu Trinh lập tức hiểu rõ, con cháu của Tống gia bị người ta lợi dụng rồi, y lập tức không thấy hứng thú, cũng không muốn biết là ai giật dây.

Nhưng con cháu Tống gia bị người giật dây cũng không có nghĩa là bọn họ vô tội, Triệu Trinh tâm sáng như gương, Tống Tường đã thân bại danh liệt, không thể làm tiếp tướng quốc nữa rồi, y gật gật đầu:

- Chuyện này trẫm đã biết!

Hàn Kỳ không có cáo lui, ông lại lấy ra một phần tấu chương, đặt ở trên bàn:

- Bệ hạ, còn có một việc đề cập đến Lang Gia quận vương, nhưng không có công khai, vi thần cáo từ!

Hàn Kỳ thi lễ, cáo lui xuống.

Triệu Trinh nhìn chăm chú tấu chương, cuối cùng vẫn lấy qua xem.

Nhưng khi y thấy rõ ràng nội dung trong tấu chương, Hàn Kỳ đương nhiên sẽ không lừa gạt y, đây nhất định là sự thật, nội dung trong tấu chương khiến mắt của Triệu Trinh híp lại, giận tím mặt.

Thụy triệu, thiên cơ, điềm lành không phải là không thể làm được, nhưng đây phải là việc chính mình đồng ý mới được làm, đó là ý chỉ trên trời, chỉ có thể do thiên tử quyết định, Trương Nghiêu Tá ngươi muốn làm gì đây hả?

Năm trước thư gấm trong bụng cá y đã nhịn, không hề so đo, hiện tại lại muốn nhảy ra một cái Lang Gia đương lập, Triệu Trinh cũng nhẫn nại cực hạn, đã sắp bùng nổ.

Y trầm tư thật lâu sau, nói với tiểu hoạn quan canh cửa:

- Tuyên Đan tổng quản tới gặp trẫm!

Lát sau, một lão hoạn quan vội vàng đi vào ngự thư phòng, ông ta tên là Đan Văn Trung, là Phó tổng quản đại nội trong cung, vốn là hoạn quan trong cung Trương quý phi.

Ông ta tiến lên quỳ xuống thi lễ:

- Nô tài bái kiến bệ hạ!

Triệu Trinh đem tấu chương đưa cho ông ta:

- Ngay bây giờ ngươi đi một chuyến đến phủ Trương thái sư, đưa phần tấu chương này cho lão!

- Lão nô tuân chỉ!

Đan Văn Trung tiếp nhận tấu chương đứng dậy đi ngay

Triệu Trinh khoanh tay đi vài bước trong thư phòng, nghĩ đến Trương Nghiêu Tá ngu xuẩn kiêu ngạo, ngông cuồng, khiến trong lòng của y căm tức vạn phần, nhưng y bỗng nhiên lại nghĩ đến ái phi chết bệnh, lửa giận trong lòng lại không phát ra được, trong lúc nhất thời y thấy rối trí vô cùng.

Những người làm việc trong cung chẳng có ai là kẻ ngốc cả, hay nói cách khác từng người bọn họ sớm đã luyện thành những tinh anh rồi.

Đơn Văn Trung mất 40 năm để trở thành phó tổng quản trong cung từ một chức quan nhỏ, ông ta cũng khôn khéo hơn so với bất cứ ai, hiểu được tâm tư của hoàng thượng hơn.

Ngự thư phòng có biết bao là thái giám nhưng Quan gia lại triệu mình từ hậu cung tới để đi gửi thư cho Trương Nghiêu Tá, trong chuyện này không có dụng ý mới lạ.

Hơn nữa cái cần đưa cho Trương Nghiêu Tá đưa không phải là thư mà là tấu chương và cũng không dán lại. Đơn Văn Trung ngồi trên xe ngựa mở tấu chương ra xem, ông ta chậm rãi đọc một lượt, đột nhiên trợn tròn mắt và quát:

- Dừng xe lại!

Tùy tùng ở bên ngoài đều sững người ra, một lúc sau có một vị thái giám cẩn thận hỏi:

- Tổng quản không sao chứ!

Đơn Văn Trung đoán già đoán non, cuối cùng ông ta cũng hiểu ra tại sao Quan gia lại phái mình đến đưa thư. Đây là để Trương Nghiên Tá tự cứu lấy mình.

Đơn Văn Trung là người hành sự vòng vo, Trương Nghiêu Tá có thể tự cứu được nhưng bản thân lại không thể can dự, cái gì mình cũng không biết, cách duy nhất chính là truyền tin cho Trương Nghiêu Tá trước để cho bản thân lão nghĩ ra một cái cớ để ứng phó với tình hình nguy cấp.

Nghĩ vậy, ông ta lập tức vẫy tay ra hiệu cho một người thái giám thân tín đến trước cửa xe và thì thầm vào tai gã rằng:

- Ngươi lập tức đến phủ Trương thái sư nói với ông ấy….

Tên thái giám thân tín cưỡi ngựa chạy như bay, còn Đơn Văn Trung thì ra lệnh rẽ sang một con đường khác, quanh co hơn để phủ đệ của Trương Nghiêu Tá.

***

"Bộp!"

Một chén trà bằng gốm bị rơi vỡ tan trên sàn, mảnh vỡ bắn tung tóe, trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Trương Nghiêu Tá ở trong thư phòng mặt tái xanh nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đồ ngu! Chuyện tốt thì chả thấy đâu chuyện xấu thì đầy ra!

Lúc này, Trương Nghiêu Tá hận Chu Nguyên Tuấn thấu xương vì đã làm hỏng đại sự của lão, việc này còn chưa làm xong thì đã bị phơi bày trước mặt Thiên tử, kẻ làm chuyện này thật vô liêm sỉ.

Trương Nghiêu Tá sốt ruột đến nỗi trong lòng như lửa đốt, khoanh tay trước ngực đi tới đi lui trong thư phòng, hắn vừa đi vừa lẩm bẩm làm sao bây giờ?

Đơn Văn Trung sắp đến rồi, bản thân lại không tìm được ra lý do để giải thích. Trước khi Đơn Văn Trung đến lão nhất định phải xử lí xong việc này, trông cậy vào Đơn Văn Trung giúp mình che đậy việc này là điều không thể.

Ông ta phái người đến sớm nói cho mình nhân tiện thể hiện ông ta căn bản không tìm cách che giấu giúp mình.

Lúc này, Trương Nghiêu Tá đột nhiên nảy ra ý tưởng, lão đã nghĩ ra cách rồi, kẻ muốn làm ra thụy triệu là người của Chu Nguyên Phong, có liên quan đến mình đâu?

Trương Nghiêu Tá từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến làm như thế sẽ khiến cho những người khác sợ hãi trong lòng không?

Dùng câu nói của người đởi trước mà nói thì đây gọi là sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi. Đây mới chính là quan niệm làm người của lão.

***

Đơn Văn Trung cuối cùng cũng đến được phủ của Trương Nghiêu Tá, cháu trai của Trương Nghiêu Tá - Trương Xuân đã chờ sẵn ở cửa phủ.

Đơn Văn Trung bước ra từ trong xe ngựa, Trương Xuân bèn kính cẩn hành lễ rằng:

- Lâu rồi không gặp, Đơn tổng quản.

Mặc dù ở trong cung Đơn Văn Trung là người có quyền thế nhưng trong mắt chủ nhân ông ta vẫn là nô tài, Trương Xuân là cháu trai của Trương quý phi, từ nhỏ gã đã xem thường Đơn Văn Trung, chỉ là hôm nay cần dùng đến tên thái giám này nên gã mới tỏ ra kính nhường như vậy.

Bình Luận (0)
Comment