Đơn Văn Trung nhận ra sự khinh miệt trong con mắt của Trương Xuân, ông ta khó chịu trong lòng nhưng vẫn cười tủm tỉm hỏi:
- Tiểu quan nhân, tổ phụ của cậu đâu?
Trương Xuân thở dài một tiếng:
- Ông nội ngã bệnh rồi!
Đơn Văn Trung trong lòng biết rõ Trương Nghiêu Tá muốn giả ngã bệnh để minh oan cho mình, ông ta ra vẻ kinh ngạc nói:
- Ông nội cậu ngã bệnh khi nào thế?
- Ông nội thương tâm quá độ, đã bị bệnh bốn năm ngày nay, bây giờ bệnh tình lại nặng thêm.
- Vậy đã mời ngự y khám bệnh chưa?
Đây là một thiếu sót, nếu đã bị bệnh 4 - 5 ngày nay sao không mời ngự y đến khám? Thực tế Đơn Văn Trung đang nhắc nhở Trương Xuân phải lấp kín chỗ sơ hở này.
Trương Xuân vội vàng nói:
- Ông nội không muốn Quan gia biết ông bị bệnh, sợ người lại thêm phiền phức nên không mời ngự y mà mời một đại phu trong thành đến chẩn bệnh.
- Thì ra là thế, vậy ta muốn đi thăm ông nội cậu một chút.
- Đơn tổng quản xin mời đi theo ta.
Đơn Văn Trung theo Trương Xuân đi vào phòng bệnh, một mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi, trong phòng Trương Nghiêu Tá nằm ở trên giường, trên đầu quấn một chiếc khăn, sắc mặt vàng như nến tựa như khuôn mặt của người chết, hai mắt nhắm nghiền, hoàn toàn không nghe được tiếng bước chân của Đơn Văn Trung khi vào.
Trương Xuân đến bên Trương Nghiêu Tá thì thầm vào tai rằng:
- Ông nội, có Đơn tổng quản đến thăm người.
Một lát sau, Trương Nghiêu Tá khẽ mở mắt ra, lão nhìn thấy Đơn Văn Trung liền cố gắng ngồi dậy, Đơn Văn Trung thấy vậy vội vàng ngăn lại:
- Thái sư, giữ gìn sức khỏe quan trọng hơn!
Trương Nghiêu Tá nói với giọng khàn khàn:
- Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, thiên hạ đều bi thương như vậy.
- Thái sư xin nén bi thương.
Trương Nghiêu Tá thở dài một tiếng:
- Đơn tổng quản có việc gì sao?
- Đúng là có chút việc, đầu tiên là bệ hạ sai tôi đến thăm Thái sư, ngoài ra có một việc cần Thái sư làm sáng tỏ.
- Chuyện gì thế?
Đơn Văn Trung chậm rãi nói:
- Trương Thái sư chắc cũng biết tiệm khắc đá Giang Ký chứ?
Trương Nghiêu Tá lắc đầu, lão quả thật không biết về tiệm khắc đá Giang Ký, nhưng lão biết là chuyện gì.
- Vậy gần đây Trương thái sư có ý định thay Lang Gia Vương làm chuyện gì hay không?
Trương Nghiêu tá vẫn lắc đầu:
- Quý phi vẫn chưa được chôn cất, ta nào có tâm tư nghĩ đến thằng bé?
Đơn Văn Trung gật gật đầu, đặt tấu chương của Hàn Kỳ lên chiếc bàn nhỏ.
- Ta hiểu rồi, xin Thái sư an tâm dưỡng bệnh, sớm ngày bình phục, ta xin cáo từ!
- Đa tạ tổng quản đã tới thăm!
Trương Nghiêu Tá liếc mắt ra hiệu cho cháu trai, Trương Xuân liền hiểu ý, gã làm tư thế mời, nói rằng:
- Đơn tổng quản mời!
Đợi Đơn Văn Trung đi rồi Trương Nghiêu Tá bỗng xoay người ngồi dậy, lấy bản tấu chương trên bàn rồi cẩn thận đọc từng chút một. Quả nhiên giống với những gì lão nghĩ, nhất cử nhất động của Chu Nguyên Tuấn đều lọt vào mắt của bên kia.
Trương Nghiêu Tá nghiến răng nghiến lợi và lẩm bẩm rằng:
- Là bản thân ngươi ngu đần, đừng trách ta không bảo vệ ngươi!
Trương Xuân vẫn đang tiễn Đơn Văn Trung lên xe ngựa, lúc này gã lấy một bọc giấy từ trong túi da ra đặt lên trên ghế, lập tức đóng cửa xe lại và xe ngựa bắt đầu chạy.
Phủ Trương Nghiêu Tá phủ đã khuất khỏi tầm mắt, Đơn Văn Trung bây giờ mới để ý đến gói giấy, ông ta mở bọc giấy ra, bên trong là một chồng giao tử được xếp chồng lên nhau dày cộp, mỗi tờ đều là 100 quan tiền và tổng cộng có 100 tờ.
Đơn Văn Trung hài lòng mỉm cười, không tồi, Trương Nghiêu Tá vẫn là người biết cách đối nhân xử thế.
***
- Trương Thái sư bị bệnh sao?
Ánh mắt Triệu Trinh sắc như dao nhìn chằm chằm vào Đơn Văn Trung.
Vẻ mặt Đơn Văn Trung rất bình tĩnh, Quan gia để nô tài đi đưa tấu chương cho Trương Nghiêu Tá không phải là muốn có được tin tức này sao?
Ông ta không chút hoang mang nói:
- Quý phi qua đời, Trương Thái sư thương tâm quá độ nên đã bị bệnh năm ngày rồi, Thái sư không muốn bệ hạ thêm phiền phức vì thế không làm kinh động đến bệ hạ.
- Việc tấu chương ông ấy nói thế nào?
- Bệ hạ, Trương thái sư nói Quý phi chưa được chôn cất, sao ngài ấy có thể nghĩ đến việc khác được? Ngài ấy hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả.
Câu này khiến cho khóe miệng có Triệu Trinh hơi nhếch lên một chút, trong lòng nổi lên cơn giận, lão ta cũng biết quý phi chưa được chôn cất ư.
Triệu Trinh nén sự bất mãn trong lòng lại, hỏi vặn lại rằng:
- Vậy thì chuyện này đều do mình Chu Nguyên Tuấn làm ra ư?
- Bệ hạ, Chu Nguyên Tuấn vốn dĩ chính là kẻ a dua nịnh hót, muốn lấy lòng Thái sư nên làm ra chuyện này cũng là điều dễ hiểu.
Triệu Trinh yên lặng một lát nói:
- Trẫm biết rồi, ngươi lui ra đi!
- Lão nô cáo lui!
Đơn Văn Trung lui xuống, Triệu Trinh hất tay:
- Các ngươi cũng lui ra đi!
Những tên thái giám khác cũng đồng loạt lui xuống, trong ngự thư phòng chỉ còn lại một mình Triệu Trinh.
Ông khoanh tay đi đến trước cửa sổ, ngơ ngác nhìn cây đào bên ngoài khung cửa, ông cũng biết mình cũng nên lập Thái tử rồi, ông cũng ngoài 50 rồi, muốn sinh thêm con trai là việc không thể nữa, chỉ có thể chọn một người kế thừa từ những người con nuôi kia.
Nhưng cuối cùng thì lập Triệu Tông Thực làm thái tử hay là lập Triệu Văn Uẩn làm thái tử, quả thực ông rất mơ hồ về chuyện này.
Suy nghĩ ban đầu của ông là lập Triệu Văn Uẩn làm thái tử có lẽ là vì Triệu Văn Uẩn do một tay Trương quý phi nuôi nấng, thời gian mà Triệu Trinh ở với Triệu Văn Uẩn cũng rất lâu nên cũng có tình cảm, Triệu Trinh cũng có tình cảm phụ tử với Triệu Văn Uẩn.
Ngược lại, tình cảm của Triệu Trinh đối với Triệu Tông Thực lại vô cùng lạnh nhạt cũng giống như tình cảm của ông dành cho Tào hoàng hậu, từ trước đến nay chưa từng nhìn con trai của mình lấy một lần.
Nếu không thì lúc đầu cũng không để Triệu Tông Thực ra khỏi hoàng cung, thực tế chính là muốn cắt đứt cơ hội được lập làm thái tử của Triệu Tông Thực, quên bẵng đi Triệu Tông Thực 10 mấy năm, ông cũng chẳng còn tình cảm nào với Triệu Tông Thực nữa, nhiều nhất cũng chỉ biết Triệu Tông Thực mang họ Triệu mà thôi.
Nhưng sự thật nói cho ông biết, Triệu Tông Thực mới là người được kế vị chính thống, y là con trai của Tào hoàng hậu, điểm này rất quan trọng, một khi đã là chính tông đương nhiên Triệu Tông Thực sẽ nhận được sự ủng hộ, quan trọng hơn là Tào gia và Cao gia hai nhà nắm giữ binh quyền cùng chống đỡ cho Triệu Tông Thực.
Đây là việc khiến Triệu Trinh đau đầu nhất, đám người như Hàn Kỳ, Phú Bật ông có thể hoán đổi nhưng binh quyền thì phải làm sao, ai dàm đắc tội với những người nắm binh, đây chính là lí do mà mấy năm nay ông hoãn việc lập Thái tử.
Ông muốn phong Trương quý phi làm hoàng hậu, để một triều đình có hai vị hoàng hậu, nguyên nhân chính là muốn Triệu Văn Uẩn trở thành người chính tông, ít nhất cũng bịt miệng được phần lớn các đại thần trong cuộc tranh giành chính tông.
Cái chết của Trương quý phi khiến Triệu Trinh đau buồn vạn phần, ông thực sự muốn thực hiện di nguyện của quý phi đó là lập Triệu Văn Uẩn làm thái tử.
Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện thụy triệu khiến Triệu Trinh lại thêm do dự, ông thực sự yên tâm khi giao cả giang sơn cho Trương Nghiêu Tá, Cổ Xương Triều cùng đám người kia ư?