Trong lúc nhất thời, tâm trạng của Triệu Trinh trở nên hỗn loạn, rất lâu sau cũng không thể hóa giải.
***
Buổi chiều ngày hôm đó, đại nội truyền ý chỉ ra rằng bãi miễn vị trí tể tướng Tri Chính Sự của Tống Tường, phong Võ Ninh Quân làm tiết độ sứ xử lý các việc ở Bặc Châu, giáng Bảo Văn Các học sĩ Chu Nguyên Tuấn thành thứ dân, cắt bỏ mọi chức quan.
Việc Tống Tường bị giáng chức đều nằm trong dự đoán của mọi người, suy cho cùng thì tất cả mọi việc mà con cháu Tống Tường làm ra đều khiến dân chúng phẫn nộ, một khi bị điều tra thì triều đình tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta.
Nhưng việc Chu Nguyên Tuấn bị giáng chức thành thường dân lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, không biết ông ta phạm phải tội gì, tội danh của ông ta là nói năng ngông cuồng nhưng nhà Tống là một triều đại của sự khoan dung, rất ít khi nghe nói có người bị bãi quan do nói năng không có chừng mực vì vậy việc của Chu Nguyên Tuấn khiến mọi người khó hiểu.
Có điều Chu Nguyên Tuấn chứ không phải Tống Tường, sự ảnh hưởng của ôgn ta cũng không lớn lắm, việc ông ta bị mất chức chỉ những người trong cung mới biết, không truyền ra ngoài dân gian, đương nhiên bách tính cũng sẽ chẳng quan tâm chuyện này.
Cho dù nói không rõ ràng nhưng vẫn có nhiều người mơ hồ đoán được, việc Chu Nguyên Tuấn bị mất chức chắc có liên quan đến Trương Nghiêu Tá, ai cũng biết Chu Nguyên Tuấn chỉ là con chó của Trương Nghiêu Tá, con chó bị giết thì chắc chắn chủ của nó đã xảy ra chuyện gì rồi.
Không biết người có tâm nào trong lúc sơ ý đã để lộ hai chữ "thụy triệu". Điều này ngay lập tức khiến nhiều người trong cuộc hiểu ra Chu Nguyên Tuấn là kẻ chết thay cho Trương Nghiêu Tá, tin tức này khiến cho trong lòng rất nhiều người có chút thoải mái.
Một chiếc xe ngựa từ đằng xa chạy nhanh đến "Hí!"" một tiếng dừng ở trước cửa phủ của Chu Nguyên Phong, cửa xe mở ra, Chu Hiếu Vân nổi trận lôi đình bước ra từ trong xe.
Chu Hiếu Vân là tới khởi binh hỏi tội, Chu Nguyên Tuấn bị mất chức khiến cho Chu gia bị rạn nứt hoàn toàn.
Tất nhiên Chu Nguyên Tuấn đâu phải kẻ ngốc, ông ta đã sắp xếp các manh mối để làm lộ bí mật, cuối cùng sẽ tập trung nghi ngờ kẻ hầu trà - Mã Ngư Nhi, Mã Ngư Nhi lúc đó đang trong thư phòng.
Mã Ngư Nhi muốn bỏ trốn nhưng đã bị bắt lại, Chu Nguyên Tuấn tìm được trong phòng gã 100 lượng vàng, lúc dùng cực hình thì Mã Ngư Nhi đã thừa nhận bị người khác mua chuộc nhưng gã không biết kẻ sai bảo gã là ai, Thế nhưng Chu Nguyên Tuấn lại biết căn nhà đó, đó là tài sản của Chu Nguyên Phong. Trong cơn thịnh nộ Chu Nguyên Tuấn tìm đến Chu Hiếu Vân và dõng dạc nói với y sẽ xây từ đường thứ hai của Chu Thị ở kinh thành.
Đây là suy nghĩ muốn cắt đứt hoàn toàn, điều này khiến cho người vẫn muốn gia tộc hòa thuận như ban đầu là Chu Hiếu Vân chịu một cú sốc nặng, cơn giận của Chu Hiếu Vân trút sang Chu Nguyên Phong và con rể là Phạm Ninh.
Chu Hiếu Vân không báo trước. Đương nhiên cũng không có ai ở trước cửa phủ đón tiếp y. Chu Hiếu Vân trực tiếp xông vào cửa chính, không có ai dám ngăn y lại.
Chu Hiếu Vân đi thẳng đến sảnh lớn ngồi, nói với tên quản gia ở phía sau rằng:
- Thông báo cho tam thúc ta và Phạm Ninh!
Không lâu sau, Chu Nguyên Phong và Phạm Ninh cùng nhau đến, Chu Nguyên Phong cũng đã nhận được tin tức, sắc mặt của Chu Hiếu Vân tỏ ra khó chịu. Ông ngầm đoán được việc có liên quan đến Chu Nguyên Tuấn, Phạm Ninh thì càng biết rõ hơn, mình đã làm hỏng ký kết ngầm giữa nhạc phụ và Chu Nguyên Tuấn.
Tâm trạng của Chu Hiếu Vân lại không tốt, Chu Nguyên Phong cũng là tam thúc của y, y đứng dậy hành lễ rồi chào Phạm Ninh một tiếng, 3 người cùng ngồi xuống, tỳ nữ rót 3 chén trà nhỏ bưng ra cho họ.
Chu Nguyên Phong nâng chén trà lên uống một ngụm rồi nói rằng:
- Chu Nguyên Tuấn đi tìm cháu rồi sao?
Chu Hiếu Vân lúc này đã bình tĩnh trở lại, y không dám thể hiện sự bất mãn của mình với tam thúc, y nén giận nói:
- Tam thúc đã biết chân tướng rồi, Trương Nghiêu Tá cũng biết tam thúc làm hỏng đại sự của lão, cháu cũng lo lão sẽ trả thù tam thúc.
Chu Nguyên Phong đã biết chuyện bên đó thông qua Phạm Ninh, ông uống một ngụm trà thản nhiên nói:
- Nguy hiểm càng cao thì báo đáp cũng càng lớn, mỗi thương nhân đều hiểu đạo lý này, ta rất mong đợi sự trả thù của lão.
Chu Hiếu Vân im lặng, tam thúc luôn là người nhìn xa trông rộng hơn y.
Yên lặng một lúc, Chu Hiếu Vân thở dài đáp:
- Cháu luôn hi vọng Chu gia sẽ lại hòa thuận như lúc đầu, với tư cách trưởng tôn của gia tộc thì đây là trách nhiệm của cháu, cho dù phụ thân không vui nhưng cháu vẫn muốn cố gắng theo cách này. Nhưng bây giờ nhị thúc nói rõ ràng với cháu thúc ấy đã quyết định xây một cái từ đường khác rồi.
Chu Nguyên Phong không ngờ đến sự công kích này của ông ta, dù rằng ông cực kì căm ghét Chu Nguyên Tuấn nhưng ông hiểu được tâm nguyện của Chu Hiếu Vân với tư cách là trưởng tôn. Nếu như Chu Hiếu Vân không có cách nghĩ này vậy y chính là một người không đủ tiêu chuẩn thừa kế gia tộc.
Chu Nguyên Phong im lặng, về mặt này ông không muốn chỉ trích cháu đích tôn quá nhiều.
Lúc này, người nãy giờ vẫn chưa nói gì là Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Chu Nguyên Tuấn có nói với nhạc phụ chân tướng sự việc là gì không? Tại sao bá phụ lại bị bãi chức quan?
Một câu Chu Nguyên Tuấn, lập trường của Phạm Ninh ngay lập tức trở nên rõ ràng, hắn tuyệt đối không thừa nhận Chu Nguyên Tuấn là nhị tổ phụ của hắn, cho dù hắn gọi Chu Nguyên Phong là Tam A Công. Đó chỉ là thói quen xưng hô mà thôi.
Trên mặt của Chu Hiếu Vân hiện lên vẻ lúng túng, Chu Nguyên Tuấn chỉ nói ông ta dũng cảm đứng ra thay Trương Nghiêu Tá gánh vác trách nhiệm, tương lai Lang Gia Vương đăng cơ thì ông ta chính là đại công thần.
Phạm Ninh nhìn ra được sự xấu hổ của nhạc phụ, hắn liền thẳng thắn nói:
- Chu Nguyên Tuấn sắp xếp cho con trai ông ta – Chu Hưng làm một tấm bia đá, trên bia có khắc bốn chữ "Phải lập Lang Gia"". Chuyện này bị Chu An phát hiện kịp thời báo với tam tổ phụ, Bao công sai người theo dõi tiệm khắc đá Giang Ký, Chu Hưng và tấm bia đá bị bắt ngay tại trận, quan phủ phái người đi chất vấn Trương Nghiêu Tá, Trương Nghiêu Tá thì giả bệnh, đổ hết trách nhiệm lên đầu Chu Nguyên Tuấn.
Chu Hiếu Vân bây giờ mới biết chân tướng nhưng trong lòng y càng tăng thêm sự phẫn nộ, nhìn chằm chằm Phạm Ninh với ánh mắt sắc như gươm:
- Là do con sắp đặt mọi thứ đúng không?
- Vâng!
Phạm Ninh thản nhiên thừa nhận, hắn nói ra lời này chính là muốn khiến Chu Hiếu Vân biết cái bẫy này là do hắn bày ra.
- Ngươi hà cớ gì phải làm vậy?
Phạm Ninh không có trực tiếp trả lời, hắn đứng lên đi một vòng rồi quay đầu lại nhìn Chu Hiếu Vân nói:
- Con không muốn nói tới một đống các lập trường, quốc gia thiên hạ, gia đình phải là hàng đầu - điều này con hiểu, con chỉ muốn hỏi một câu nếu Chu Nguyên Tuấn làm ra chuyện này vậy hậu quả sẽ thế nào? Nhạc phụ đại nhân đã nghĩ đến chưa?
Chu Hiếu Vân trầm tư suy nghĩ, y đích thực bị váng đầu bởi việc Chu Nguyên Tuấn muốn xây một từ đường khác, không có tâm trí nghĩ đến việc này. Bây giờ Phạm Ninh đưa ra một vấn đề gay gắt làm cho Chu Hiếu Vân bình tĩnh lại.