- Là đi phủ Ứng Thiên!
Phạm Ninh cười khổ một tiếng.
Chu Bội và Âu Dương Thiến nhìn nhau, trong lòng hai người đều nhẹ nhàng thở ra, quả thật không tính là xa, khoảng hai trăm lý (100 km), ngồi thuyền mất khoảng hai ngày, cưỡi khoái mã một ngày một đêm là có thể tới.
- Vậy chừng nào thì đi chàng nhậm chức?
Chu Bội hỏi tiếp.
- Mười ngày sau nhậm chức.
......
Vài ngày trước Phạm Ninh đã quay về phủ của hắn, người làm vẫn là đám hạ nhân cũ, ước chừng hơn ba mươi người, chỉ có thêm Lưu quản gia chủ trị đối ngoại, đối nội là Ngô quản gia, lúc này mới hoàn chỉnh như một gia đình giàu có.
Trên đường vào kinh, người một nhà đã thương lượng xong nơi ở, không cần Phạm Ninh quan tâm, mẫu thân Trương Tam Nương dẫn theo nữ nhi ở tại đông viện, cùng gần con trai, nhưng lại duy trì khoảng cách nhất định với bọn họ, trong lòng Trương Tam Nương rất rõ ràng, Chu Bội mới là nữ chủ nhân trong nhà, nếu mình quá mạnh mẽ, vậy sẽ chỉ làm hậu viện không yên.
Mẹ con Trương Tam Nương cũng dẫn theo bốn hầu gái vào kinh, có thể tự thành một hệ thống, bình thường ở cùng nhau ăn cơm, hoặc là tâm sự, hơn nữa bà muốn trông cháu gái bảo bối, đây là ký thác lớn nhất của Trương Tam Nương.
Hậu trạch tổng cộng do ba tòa viện và một tòa lâm viên tạo thành, ba tòa viện, Âu Dương Thiến cùng con gái ở một tòa lớn nhất, A Nhã và Kiếm Mai Tử ở một viện, tám hầu gái ở một viện, mà nhã viện lâm viên là mà Chu Bội và Phạm Ninh ở.
Không lâu sau, vài tên sai vặt trẻ tuổi áp tải hơn mười thùng hành lý lớn nhỏ từ trên thuyền đã đến phủ Phạm gia.
Vào đêm, Chu Bội hơi có chút mệt mỏi nên đi nghỉ sớm, Phạm Ninh thì ở bên cạnh Chu Bội, tuy rằng thân thể khá mỏi mệt, nhưng tinh thần Chu Bội lại không tệ, nằm ở trên giường nói chuyện với Phạm Ninh.
- Phu quân, hay thiếp cùng chàng đi phủ Ứng Thiên nhậm chức nhé!
Chu Bội cười như không cười nhìn phu quân nói.
Phạm Ninh hơi nhức đầu, chỉ cười khổ một tiếng nói:
- Nàng đã có bầu hơn bốn tháng rồi, cho dù ta bằng lòng dẫn nàng đi, nhạc phụ nhạc mẫu cũng sẽ không đồng ý.
- Vậy chàng định dẫn A Thiến cùng đi à?
Chu Bội tiếp tục hỏi dò.
Phạm Ninh vẫn không mắc mưu, lắc lắc đầu nói:
- Chân nhi còn nhỏ, còn cần mẫu thân chăm sóc, nàng cũng không thể cùng đi.
- Vậy cuối cùng cũng phải có người chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho chàng chứ! Nếu không để A Nhã đi theo chàng, bên cạnh chàng có nữ nhân, ta cũng yên tâm một chút.
Chuyện này thì có thể, Phạm Ninh gật gật đầu:
- Vậy hãy để cho A Nhã theo giúp ta đi.
Chu Bội khẽ khinh hừ nhẹ một tiếng, liền lật người quay đi, đưa lưng về phía trượng phu, không thèm nhìn hắn.
Trong lòng Phạm Ninh buồn cười, liền nằm xuống phía sau nàng, chạm chạm bả vai nàng, dịu dàng nói:
- Tức giận sao?
Chu Bội run rẩy hất tay của hắn, vẻ mặt ấm ức nói:
- Đã nghĩ mặc kệ ta, vứt bỏ ta, một mình chàng đi mà tự do tự tại.
- Ta không có suy nghĩ này đâu, không phải nàng và A Thiến đều không có khả năng đi cùng sao? Nếu như có cách, ta chắc chắn sẽ không vứt bỏ hai người.
- Đây là chàng nói đấy nhé!
Chu Bội bỗng nhiên lật người, trong đôi mắt ẩn chứa ý cười:
- Nếu ở kinh thành cũng là ở, vậy ở phủ Ứng Thiên không phải cũng là ở sao? Ta đến phủ Ứng Thiên mua tòa nhà lớn, dẫn cả nhà theo cùng, chàng thấy được không?
Phạm Ninh vỗ trán, hắn thật sự không nghĩ đến, hắn suy nghĩ một chút nói:
- Chỉ sợ nhạc phụ nhạc mẫu không đồng ý.
- Bọn họ làm sao có thể không đồng ý, lòng ta sớm đã nghĩ kỹ, chuyện này chàng đừng quản nhiều.
Tâm trạng Chu Bội lại khá hơn, dứt khoát gối đầu trên đùi trượng phu, lại nói:
- Hai ngày nữa tổ phụ sẽ vào kinh, khả năng mang cho chàng một vài thứ.
- Cho ta cái gì?
Phạm Ninh tò mò hỏi.
- Cụ thể ta cũng không rõ ràng, dù sao cũng không phải tiền tài linh tinh, ta chỉ biết là tam tổ phụ viết cho tổ phụ một phong thư, tổ phụ liền quyết định vào kinh.
Lòng hiếu kỳ của Phạm Ninh tăng lên, Chu Nguyên Phủ định cho mình cái gì?
......
Ba ngày sau, Chu Nguyên Phủ đã tới kinh thành, Chu Nguyên Phong lập tức mời Phạm Ninh đến phủ.
Phạm Ninh là ở tháng mười năm trước đi Ngô Giang đến thăm hỏi Chu Nguyên Phủ, nửa năm không gặp, cảm giác Chu Nguyên Phủ lại già nua vài phần.
So với thời điểm Phạm Ninh lấy Chu Bội năm năm trước, Chu Nguyên Phủ hiện tại đã là tuổi già sức yếu, không chỉ có râu tóc bạc trắng, trên mặt và trên tay hiện đầy đốm đồi mồi, đi đường cũng cần hầu gái đến đỡ, nhìn ra được thời gian của ông không còn nhiều nữa.
Trong hậu đường, Chu Nguyên Phủ cùng huynh đệ Chu Nguyên Phong với Phạm Ninh ngồi cùng một chỗ.
Chu Nguyên Phủ khoát tay nói:
- Chuyện của Chu Nguyên Tuấn cháu không cần phải nói có lỗi gì với ta, ông ta mặc dù là anh em ruột của ta, nhưng do ông ta cam nguyện làm chó săn cho bọn gian nịnh, phản bội gia tộc và tổ tông, từ bỏ từ đường, ta cùng ông ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt, việc cháu xử trí ông ta, ta toàn lực ủng hộ!
Phạm Ninh vội vàng hạ thấp người nói:
- Đa tạ tổ phụ thông cảm!
Chu Nguyên Phủ lại thở dài nói với Phạm Ninh:
- Người thọ bảy mươi xưa nay hiếm, ta năm nay bảy mươi bốn tuổi, nói thật, ta đã rất thỏa mãn, hai năm qua ta một mực an bài hậu sự, suy xét cân nhắc chia tài sản của gia tộc và tài sản cá nhân, ruộng đất và sản nghiệp của gia tộc, hoàng kim, bạc trắng, tiền đồng, tài vật, bất động sản thuộc của riêng, thì chia đều cho bốn nhi tử của ta Hiếu Vân, Hiếu Lâm, Hiếu Nam và Hiếu Cương.
- Sản nghiệp của gia tộc ta tính toán giao cho tam tổ phụ cháu, đem sản nghiệp hai nhà sát nhập làm một, thành toàn bộ của cải của Chu gia, sẽ không phân cho cá nhân nào, hàng năm đều phân chia lợi nhuận cho con cháu Chu gia.
- Mặt khác, đồ vật cất trữ riêng của cá nhân ta thì giao cho trưởng tôn Chu Triết kế thừa, phương án đã định ra rồi, qua một thời gian ngắn nữa, hai nhánh Chu thị sẽ đến tề tụ ở kinh thành, chính thức phân chia tài sản.
Phạm Ninh không có tiếp lời, hắn không biết tại sao Chu Nguyên Phủ phải tự mình nói với hắn chuyện này, Chu Bội là chất nữ của ông, tài sản của nàng ở thời điểm gả đi đã phân chia cho nàng rồi, di sản kế thừa đương nhiên không có phần của nàng, mình là người Phạm gia, tài sản của Chu gia phân chia càng không có liên hệ gì với mình.
Chu Nguyên Phủ bình tĩnh liếc nhìn Phạm Ninh, vừa cười vừa nói:
- Bội nhi kỳ thật cũng có phần đấy, phần của con bé để ở chỗ huynh trưởng nó, tài sản của ta phân chia ra sao trên thư đã viết rất rõ ràng, tương lai do con bé chăm sóc Triết nhi, mà tài sản của Triết nhi sau này là do nó thừa hưởng.
Phạm Ninh hiểu, trên thực tế Chu Nguyên Phủ đem đồ vật do bản thân cất trữ giao cho chất nữ Chu Bội, chỉ là sợ tộc nhân khác tranh chấp, cho nên đi đường vòng giao cho Chu Triết.
Đồ vật Chu Nguyên Phủ cất trữ riêng chủ yếu là kỳ thạch, thi họa và đồ sứ các loại, đối với Chu Triết, chỉ cần cung cấp đống thạch Thọ Sơn cho y, đồ vật khác y đều không có hứng thú.