Phạm Ninh gật gật đầu, tấm lòng của Chu Nguyên Phủ, hắn khắc trong tâm khảm.
Lúc này, Chu Nguyên Phủ lại chậm rãi nói:
- Hôm nay ta nói với cháu việc này, chỉ là thuận tiện nói ra chút chuyện, để cháu hiểu được sắp xếp của ta, nhưng lần này vào kinh, ta cũng định cho cháu vài thứ.
Phạm Ninh tinh thần phấn chấn, không biết tổ phụ định cho mình cái gì?
Chu Nguyên Phủ lại chậm rãi nói:
- Quyền lực của Chu gia ở Đại Tống từ trước kia đã nằm trong ba tuyến quyền quý nhất, nhưng Chu Nguyên Tuấn lại không hăng hái phấn đấu đã làm tiêu hao hầu như không còn, ta và tam tổ phụ cháu cũng không có con cháu nào có danh ngạch ấm quan, một khi chúng ta mất đi, tước vị của Chu gia liền bị chặt đứt, hoàn toàn không có duyên đối với hai chữ quyền quý, mà chỉ là nhà phú hào bình thường, rất nhiều tài nguyên quyền quý cũng dần dần tiêu tan mất, cháu có thể đoán được là cái gì không?
Phạm Ninh trầm tư chốc lát nói:
- Là chỉ giao thiệp nơi quan trường sao?
Chu Nguyên Phủ lắc lắc đầu:
- Chu thị Văn Uyên Đường vài chục năm nay bồi dưỡng ra không ít tiến sĩ, phân bố làm quan các nơi, mạng lưới quan hệ chốn quan trường là do nhạc phụ cháu kế thừa, y dù sao cũng là quan lớn trên triều đình, môn sinh Chu thị cũng nguyện ý dựa vào y, đây cũng không phải vấn đề, kỳ thật cháu cũng nói đúng một nửa, Chu gia không còn là quyền quý, rất nhiều nhân tài ưu tú đều sẽ không dựa vào Chu gia, cho nên hiện tại ta đang suy nghĩ đem một phần của cải khác của Chu gia, chính là toàn bộ nhân tài của Chu gia chuyển giao cho cháu và nhạc phụ cháu.
Phạm Ninh lập tức hiểu rõ, ý của Chu Nguyên Phủ chính là nhân tài do Chu gia bồi dưỡng ra.
Thế gia quyền quý của Đại Tống thường sẽ thu hút một lượng lớn nhân tài đến đầu nhập vào, có người là do chính mình bồi dưỡng ra, có người là nhận ân nuôi dưỡng, người nào nổi bật thông qua bọn họ có cơ hội đề bạt, xuất sĩ làm quan, tựa như Huyện lệnh Ngô huyện, y thì thuộc loại môn sinh chịu ơn Chu gia nuôi dưỡng, cũng trợ giúp cung cấp tài lực, giúp y hiện tại đã thăng làm Thông phán Thường Châu, môn sinh Chu thị thăng cao nhất như vậy tổng cộng có mười ba người, đều là thi đậu Tiến sĩ đi vào con đường làm quan.
Nhưng môn sinh thi đậu Tiến sĩ dù sao cũng là số ít, còn có rất nhiều môn sinh không có thi đậu tiến sĩ, bọn họ phần lớn đảm nhiệm chức vụ quản sự, quản lý sản nghiệp các nơi của Chu thị, mặt khác còn có võ sĩ, giống Kiếm Mai Tử, Từ Khánh..., đều là võ sĩ Chu gia nuôi dưỡng, mặt khác hai mươi tử sĩ do Chu Nguyên Phong bồi dưỡng kỳ thật cũng là tài nguyên của Chu gia.
Đây là một loại tài sản khác, hơn nữa cũng bị giới hạn, một khi hào quang quyền quý của Chu gia biến mất, rất nhiều nhân tài ưu tú liền sẽ tự động rời đi, lưu lại phần lớn là hạng người bình thường.
Phạm Ninh yên lặng gật gật đầu, không biết Chu Nguyên Phủ sẽ giao người nào cho mình.
Chu Nguyên Phủ chậm rãi nói:
- Ta chuẩn bị cho cháu hai văn tám võ, đều là nhân tài cao nhất Văn Uyên Đường Chu thị, xét về trung thành không thua gì Kiếm Mai Tử.
Phạm Ninh nhìn thoáng qua Chu Nguyên Phong, Chu Nguyên Phong cười nói:
- Hai mươi tử sĩ của ta cũng là thuộc loại võ sĩ cao quý nhất, trong đó bốn người là trong số tám người tổ phụ đưa cho cháu, mười sáu người còn lại vẫn tiếp tục đi theo ta!
Phạm Ninh không khách khí nữa, đứng dậy vái thật dài:
- Tôn tế đa tạ tổ phụ ưu ái!
......
Chu Nguyên Phủ cấp cho Phạm Ninh hai văn tám võ, là chỉ hai văn sĩ và tám gã võ sĩ, hai văn sĩ một người tên là Công Tôn Huyền Sách, một người tên là Trương Bác, đều khoảng bốn mươi tuổi, xuất thân khoa bảng, là thành viên Văn Uyên Đường Chu thị.
Văn Uyên Đường Chu thị ở Ngô Giang, là do phụ thân của Chu Nguyên Phủ tạo dựng ra, do mười ba người lập thành, tương đương với môn khách nhà quyền quý nuôi dưỡng, về cơ bản mỗi nhà quyền quý đều có môn khách như vậy, Chu gia cũng không ngoại lệ, Văn Uyên Đường do lão Nhị Chu Nguyên Tuấn chưởng quản, mấy năm trước từ thời điểm Chu gia phân tách ra, Văn Uyên Đường cũng chia thành hai, Chu Nguyên Tuấn mang đi bảy người, Chu Nguyên Phủ giữ lại sáu người.
Bảy người Chu Nguyên Tuấn mang đi đều lấy các loại lý do từ chức rời đi, sau khi Chu Nguyên Tuấn bị bãi quan, người cuối cùng cũng không từ mà biệt, tìm nơi nương tựa chủ nhân khác.
Mà sáu người Văn Uyên Đường đi theo Chu Nguyên Phủ cũng không khá hơn chút nào, ba nhi tử của Chu Nguyên Phủ đều là hạng người bình thường, không hấp dẫn được nhân tài ưu tú ra sức cho họ, sáu người này trong đó có hai người năm kia đã từ chức chạy lấy người, cuối cùng còn dư lại bốn người cũng bắt đầu có ý muốn rời đi, Chu Nguyên Phủ đơn giản là cho bọn hắn ba cơ hội lựa chọn, hoặc là lĩnh một khoản tiền hồi hương, hoặc là đi theo trưởng tử Chu Hiếu Vân, hoặc là đi theo tôn tế Phạm Ninh.
Trong bốn người thì có hai người lựa chọn Chu Hiếu Vân, mà Công Tôn Huyền Sách và Trương Bác thì lựa chọn Phạm Ninh, từ đó, Văn Uyên Đường tồn tại năm mươi năm chính thức bãi bỏ.
So với Văn Uyên Đường bị bãi bỏ, võ xã Chu Môn thật ra vẫn rất ổn định, các thành viên võ xã hoặc là các võ sĩ võ nghệ cao cường được thu nhận từ các nơi, hoặc là tử sĩ được bồi dưỡng từ nhỏ, Kiếm Mai Tử và Từ Khánh cũng thuộc loại thành viên võ xã, bọn họ yên lặng bảo hộ an toàn của chủ nhân.
Lần này Chu Nguyên Phủ cấp cho Phạm Ninh tám gã võ sĩ đều là tử sĩ Chu gia nuôi lớn từ nhỏ, bốn nam bốn nữ, nhiệm vụ của bọn họ là bảo hộ an toàn của Phạm Ninh và toàn gia.
Phủ Ứng Thiên ở Tùy Đường tên là Tống Châu, ngày nay là Thương Khâu Hà Nam, là nơi phát tích của Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn, cái tên Tống Triều quốc cũng vì vậy mà ra đời, thời Tống Chân Tông, phủ Ứng Thiên được sắc phong là Nam Kinh, chính thức trở thành thành trì lớn thứ hai trong ba thành trì lớn nhất Đại Tống.
Chức quan Phủ Ứng Thiên thiết lập khá phức tạp, đây cũng là do có liên quan đến vị trí địa lý của phủ Ứng Thiên, đầu tiên là do đây là thủ đô thứ hai của Nam Kinh, triều đình có bố trí nhân thủ cai quản Nam Kinh, Ti trưởng quan đóng giữ tại Nam Kinh, chưởng quản việc thủ vệ kinh thành, đàn áp, tu tập cải tạo, lương thảo, tóm lại là mấy việc bình dân, bởi vì quyền hạn chồng chéo với Tri phủ Ứng Thiên, cho nên bình thường chức quan này đều do Tri phủ Ứng Thiên kiêm nhiệm luôn.
Tiếp đến, phủ Ứng Thiên là trị sở của Kinh Đông Lộ, hai phủ, mười lăm châu, hai quân, nên số lượng quan nha trong phủ Ứng Thiên đông đúc, bốn công sở lớn bao gồm An Phủ Sứ Ty, Chuyển Vận Sứ Ty, Đề Điểm Hình Ngục Ty và Đề Cử Thường Bình Ty.
Tiếp đến nữa, phủ Ứng Thiên chiếu theo quy cách bố trí giống kinh thành sắp đặt hai chức quan lớn là Nam Kinh Mục và Ứng Thiên Phủ Doãn, ở Nam Kinh là hư chức, bình thường là do thân vương đảm nhận, mà Ứng Thiên Phủ Doãn hiện tại do Lang Gia Vương Triệu Văn Uẩn đảm nhiệm, cũng chỉ là chủ quan trên danh nghĩa, mà thực quyền do Tri phủ Ứng Thiên nắm giữ trong tay.