Đây cũng là đặc điểm của quan lại địa phương ở Tống triều, chủ quan châu phủ trên danh nghĩa hẳn là Thứ sử, nhưng Thứ sử đều do đám quyền quý lớn nhỏ trong kinh thành kiêm nhiệm, quyền lực chân chính là do đám quan lại mà triều đình phái ra nắm giữ trong tay, gọi là Tri mỗ mỗ châu sự, Phán mỗ mỗ châu sự…, cứ như vậy, quyền lực của địa phương đều nằm trong tay triều đình, đây cũng là do kinh nghiệm từ thời Tống triều, thậm chí áp dụng biện pháp từ thời Ngũ Đại Thập Quốc.
Tuy rằng Tống triều quả thật tránh được bi kịch, phiên trấn thì lại tái diễn bi kịch, nhưng cũng đã tạo thành hậu quả nghiêm trọng khác, thời Tống triều cứ ba viên quan thì 1 chức quan là vô dụng, bổ nhiệm quá nhiều chức quan, khiến triều đình phải gánh vác khoản tài chính nặng nề.
Bình thường Tri châu đều là quan lại lục phẩm trở lên đảm nhiệm, Phạm Ninh là quan lớn Tứ phẩm, cho nên hắn mới có thể đảm nhiệm chức quan ở nơi yếu địa cận kề kinh thành như phủ Ứng Thiên.
Sau mười ngày ở kinh thành cùng thê tử nữ nhi và mẫu thân muội muội, Phạm Ninh rời khỏi kinh thành, đi nhậm chức ở phủ Ứng Thiên.
Lần đầu tiên đi nhậm chức, Phạm Ninh không dẫn theo vợ con, hắn cần bố trí sắp xếp ổn định trước, sau mới có thể đón vợ con đến phủ Ứng Thiên.
Phủ Ứng Thiên tiếp giáp với phủ Khai Phong, cách kinh thành ước chừng ba trăm dặm, nha phủ ở Tống thành huyện, đi thuyền trên sông Biện thằng đến.
Phạm Ninh ngồi một con thuyền hai ngàn thạch, đi cùng với hắn là hai phụ tá mới Công Tôn Huyền Sách và Trương Bác, ngoài ra còn có bốn hộ vệ võ nghệ cao cường, thị thiếp A Nhã và vài thị nữ, trà đồng.
Phụ tá là một quần thể đặc thù trong quan trường ở Đại Tống, Tống triều có số lượng người đọc sách lớn, chỉ có điều thi đậu công danh Tiến sĩ lại rất ít, đại bộ phận người đọc sách chỉ có thể tìm đường mưu sinh khác, người đọc sách vai không thể khiêng, tay không thể xách, lại giữ thể diện, không chịu bán hàng rao hàng trên đường phố, cho nên nghề dành cho người đọc sách vẫn luôn khiến triều đình đau đầu, dạy học cũng là một nghề dành cho người đọc sách, ngoài ra, dựa vào nhà quyền quý cũng là một đường ra cho người đọc sách.
Nhưng cho dù có dựa vào nhà quyền quý cũng phải phân ba bảy loại, phụ tá cho Tể tướng gọi là phụ tá, phụ tá cho Huyện lệnh cũng gọi là phụ tá, khác nhau chính ngay ở bản lĩnh của bọn họ.
Mười ba người văn sĩ Chu thị Văn Uyên Đường đều là nhân tài giỏi nhất, giống Công Tôn Huyền Sách là tiến sĩ năm thứ ba Khánh Lịch, là người không có người chống lưng, bị điều đi làm trợ giáo châu học Tú Châu, làm trợ giáo năm năm, tiền đồ vô vọng, buồn bực từ chức hồi hương, được Chu gia thu nhận tiến vào Văn Uyên Đường.
Trương Bác là xuất thân từ Thái Học ra, dạy học ở Phủ học Bình Giang, tám năm trước được Văn Uyên Đường thu nhận.
Thấy quyền thế Chu gia dần dần suy sụp, hai người đương lo lắng cho tiền đồ của mình, lần này được Chu Nguyên Phủ đề cử cho Phạm Ninh, khiến tâm trạng của họ thoải mái.
Trong khoang thuyền, Công Tôn Huyền Sách và Trương Bác đang chơi cờ nói chuyện phiếm, hai người đều là người Bình Giang Phủ, dáng người đều rất gầy, tướng mạo nho nhã, vừa nhìn đã biết là người uyên bác.
Trương Bác thả một con cờ cười nói:
- Huynh có cảm thấy Quách Hoài huynh hình như hơi hối hận rồi không?
Quách Hoài trong lời bọn họ cũng là văn sĩ trong Văn Uyên Đường, y và một văn sĩ khác lựa chọn đi theo Chu Hiếu Vân, ngày hôm qua mọi người tụ tập uống rượu với nhau, coi như là để tiễn hai người bọn họ.
Công Tôn Huyền Sách thản nhiên cười nói:
Lúc đầu cũng đã khuyên y, đại nha nội mặc dù là Lại bộ tả Thị lang, quyền thế cao, nhưng đại nha nội là người không trọng tình nghĩa, quá mức đa nghi, đi theo đại nha nội bề ngoài thì vẻ vang, thực chất lại không có tiền đồ gì, nhiều nhất là môn khách quý phủ, không có lợi ích gì, Quách Hoài hối hận là đương nhiên.
- Vị quan nhân của chúng ta thì sao! Huynh thấy thế nào?
Trương Bác lại cười hỏi.
Công Tôn Huyền Sách cười nói:
- Mười năm trước ta từng ở Huyền Diệu cung mời Thái Thanh Chân Nhân tính cho ta một quẻ, ngài nói ta là thành công đến muộn, lúc tuổi còn trẻ nghèo khó vô cùng, trung niên gặp được quý nhân, đó là lúc thời vận xoay chuyển đến, nay ta ba mươi chín tuổi, xem như là lúc trung niên đi!
- Huynh muốn nói Phạm quan nhân là quý nhân, vậy vì sao đại nha nội không phải là quý nhân?
- Ta không coi trọng đại nha nội, là vì ở thời khắc mấu chốt y cư nhiên lại không có lựa chọn, người như vậy không làm được đại sự, chức Lại bộ Thị lang của y là đã đến cùng rồi, kế tiếp chỉ có thể vào điện làm Học Sĩ, không vào được Tri Chính Đường.
- Vậy vị Phạm quan nhân này thì sao?
Công Tôn Huyền Sách chỉ chỉ Trương Bác, lại chỉ chỉ chính mình:
- Ta và huynh đều chọn hắn, trong lòng hẳn là hiểu được, không cần ta nhiều lời.
Lúc này, trà đồng Quý ca nhi ở ngoài cửa nói:
- Quan nhân mời hai vị tiên sinh cùng đi qua uống trà.
Trương Bác cười nói:
- Chúng ta lập tức qua ngay!
Bọn họ thu quân cờ, đứng dậy đi đến khoang thuyền chính.
Gian chính trên lầu hai, là nơi sinh hoạt hàng ngày của Phạm Ninh, khoang thuyền rộng rãi, tầm nhìn thoáng đãng, cực kỳ thoải mái.
A Nhã đang cùng Phạm Ninh nói chuyện phiếm, thấy hai người đi lên, liền đứng dậy lui xuống.
- Quan nhân tìm chúng ta?
Phạm Ninh cười nói:
- Hai vị tiên sinh mời vào!
Hai người nhìn nhau, đi vào trong khoang thuyền, Phạm Ninh khoát tay:
- Mời ngồi!
Đợi hai người ngồi xuống, Phạm Ninh châm cho bọn hắn mỗi người một ly trà:
- Trà này không tệ, mời hai vị nếm thử!
Hai người cầm chén trà lên, đặt ở trước mũi ngửi một chút, lại từ từ thưởng thức từng ngụm nhỏ, chỉ cảm thấy mùi hương nồng đậm, so với Phượng trà bình thường bọn họ hay uống còn thơm hơn mấy phần.
- Đây là.... Long trà?
Công Tôn Huyền Sách không kìm nổi sợ hãi than.
Phạm Ninh gật gật đầu khen:
- Không hổ là văn sĩ Văn Uyên Đường, quả nhiên có kiến thức.
Văn Uyên Đường đãi ngộ đều là cao nhất, không chỉ có bổng lộc mỗi tháng cao, mặc toàn vải gấm, ăn toàn mỹ vị, ở trong phòng lớn, bình thường uống trà đều là Phượng trà do Chu gia cung cấp.
Cho dù là như vậy, bọn họ cũng chưa từng thưởng thức qua Long trà, chỉ có hoàng thân quốc thích chân chính mới có cơ hội được Thiên tử ban cho.
Phạm Ninh cũng là bởi vì có công mở rộng biên giới hải ngoại, thiên tử Triệu Trinh đặc biệt ban cho hắn một trăm cân Long trà, hắn còn lại cũng không nhiều lắm, bình thường cũng luyến tiếc không nỡ uống, chỉ có thời điểm chiêu đãi khách nhân mới lấy ra uống.
Lúc này Trương Bác bên cạnh lại đang đánh giá chén trà trong tay, chỉ thấy nước trà trong chén chuyển động, màu sắc đẹp đẽ, tím hồng tôn nhau lên, ánh nhuận như mã não, màu sắc ngưng đọng, y cũng nhịn không được sợ hãi nói:
- Đây là quân sứ quan diêu!
Phạm Ninh dựng thẳng ngón cái lên khen:
- Trương tiên sinh cũng thật là tinh tường!
Trương Bác mặt đỏ lên, chén trà cực phẩm như vậy, có thể không nhìn ra được sao?
Long trà quan diêu, Phạm Ninh đãi khách có thể nói thành ý mười phần, ba người uống xong một tuần trà, Phạm Ninh cười nói: