- Lần này đi phủ Ứng Thiên nhậm chức, quan văn của Lại bộ đã đến trước, bất cứ lúc nào cũng có thể nhậm chức, bất quá ta muốn hai vị tiên sinh ở trong thành đi dạo hai ngày trước, thế nào?
Công Tôn Huyền Sách và Trương Bác nhìn nhau, hai người lập tức hiểu ý, Phạm Ninh là muốn bọn họ nắm rõ dân tình trước.
Lúc này, Công Tôn Huyền Sách trầm ngâm một chút hỏi:
- Nghe nói quan nhân còn kiêm nhiệm chức Giám Sát Ngự Sử?
Phạm Ninh lấy ra kim bài Ngự Sử đặt lên bàn, hai người lập tức phấn chấn hẳn lên, Giám Sát Ngự Sử là ngân bài, Phạm Ninh đưa ra lại là kim bài Ngự Sử Trung Thừa.
Phạm Ninh thản nhiên nói:
- Cương vị quan như cũ của ta là Tả Gián Nghị Đại Phu, đồng thời thêm danh hiệu Ngự Sử Trung Thừa, đây là Hàn tướng công tranh giành cho ta, chưa chắc đã là chuyện tốt.
Hai người đều nghe hiểu, Trương Bác thật cẩn thận hỏi:
- Lần này đi phủ Ứng Thiên nhậm chức, còn có nhiệm vụ khác?
- Đúng vậy, nghe nói đảm nhiệm ở phủ Ứng Thiên là ý tứ của Cự Lộc Quận Vương, nhưng cụ thể có ý gì, ta hiện vẫn chưa rõ.
Công Tôn Huyền Sách suy nghĩ một chút nói:
- Đoán chừng ý Hàn tướng công cũng là muốn quan nhân đứng vững gót chân trước, nắm giữ quyền cao, sau đó mới an bài nhiệm vụ, ta kiến nghị quan nhân trước tiên không cần nghĩ đến, cứ nhậm chức bình thường, ổn định vài tháng sau nữa hẵng lo lắng việc khác.
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Các ngươi xem bước đầu tiên nhậm chức nên làm gì?
Hai người đều đồng thanh nói:
- Đoạt quyền!
Phạm Ninh đúng thật ở phương diện này không có kinh nghiệm, thời điểm mở mang Côn Châu, ở Côn Châu hắn có được quyền lực tuyệt đối, không ai có thể chống lại hắn, nhưng ở bên trong Đại Tống, hắn lại là lần đầu tiên đảm nhiệm chức quan địa phương, thực tại khiến hắn không biết nên làm sao.
- Cùng ai tranh đoạt quyền lực?
Phạm Ninh không hiểu hỏi.
Trương Bác khẽ cười nói:
- Thời điểm triều đình bố nhiệm quyền hạn cho quan phủ địa phương, có ý đem quyền lực của Thông phán và Tri châu chồng chéo lên nhau, một chức là địa đầu xà ở địa phương, một chức là đại biểu cho triều đình, như vậy làm cho Thông phán và Tri châu kìm kẹp cân bằng lẫn nhau, sẽ không xuất hiện quyền lực độc đại tại địa phương.
- Nhưng việc thiết lập quyền lực như vậy hậu quả lại làm cho quan địa phương lâm vào cục diện đấu tranh kịch liệt, gần như mỗi lần Tri châu nhậm chức đều gặp phải cục diện đoạt quyền và mất quyền lực.
Phạm Ninh bỗng nhiên nghĩ đến Chu Bội từng nói, phụ thân Chu Hiếu Vân năm đó đi Thanh Châu đảm nhiệm chức Tri châu, tâm tình buồn bực đã nhiều năm, xem ra ông ấy năm đó hẳn là cũng bị lâm vào tình thế như vậy.
Phạm Ninh gật gật đầu,
- Ta đây sẽ từ từ nếm trải một chút.
Huyện Tống Thành là trị sở phủ Ứng Thiên và Kinh Đông Lộ, khác biệt so với Xích huyện, nhân số hàng triệu người, thành trì rộng lớn, buôn bán và giáo dục cực kỳ phát đạt, là địa khu Trung Nguyên gần với huyện Biện Lương và huyện Lạc Dương, ba huyện lớn.
Đêm đến, hai con khoái mã chạy vào cửa nam huyện Tống Thành, thẳng đường chạy tới trước cửa một tòa quan trạch lớn thì dừng lại, hai gã nài ngựa xoay người xuống ngựa, chạy lên trên bậc thang.
Tòa nhà lớn này là tòa nhà quan phủ Ứng Thiên dành cho Thông phán Dương Độ, Dương Độ là tiến sĩ năm thứ tư Khánh Lịch, trước đảm nhiệm Đại Lý Tự Thiếu Khanh, là môn sinh đắc ý của Cổ Xương Triều, hai năm trước thông qua sự tác động của Cổ Xương Triều liền được chuyển công tác làm Thông phán phủ Ứng Thiên.
Dương Độ vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn, ngắn ngủi nửa năm liền tước đoạt quyền lực của Tri phủ Triệu Tri Niên, dù Triệu Tri Niên cũng thuộc phe phái ủng hộ Lang Gia Vương, nhưng vẫn ngăn cản không nổi thế công của Dương Độ, về sau bị Dương Độ nắm được ba nhược điểm, không thể không ngoan ngoãn giao ra quyền lực, cam tâm bị ngồi không hai năm, mãi đến tháng ba năm nay được điều trở lại kinh thành.
Trải qua hai năm nắm quyền, quyền lực của Dương Độ ở phủ Ứng Thiên đã bám rễ thâm căn cố đế, trở thành trợ lực hùng mạnh ủng hộ Cổ Xương Triều.
Dương Độ tuổi không tính là lớn, chỉ có ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, đúng là thời điểm trẻ trung khoẻ mạnh, mục tiêu của y là sau khi mãn nhiệm kỳ ở phủ Ứng Thiên, sau đó lại vào kinh đảm nhiệm chủ quan của bộ, vốn tưởng rằng việc Triệu Tri Niên bị đẩy đi xa, sẽ do y tới đảm nhiệm chức Tri phủ, lại thật không ngờ triều đình bất ngờ giáng xuống một Phạm Ninh, lập tức khiến y khẩn trương lên.
Trong thư phòng, Dương Độ vẻ mặt khinh miệt, khoanh tay trong phòng đi qua đi lại, Vương Nhạc phụ tá tâm phúc của y đứng bên cạnh.
- Ta biết rằng Triệu Tông Thực sớm hay muộn sẽ sắp xếp người đến phủ Ứng Thiên, không nghĩ tới không ngờ sắp xếp một tên nhóc con miệng còn hôi sữa chưa ráo máu đầu đến, hắn có kinh nghiệm thống trị chỗ nào, không ngờ lại bố trí hắn đảm nhiệm chủ quan chính vụ Nam Kinh, triều đình quả thực là càn quấy!
Vương Nhạc thật cẩn thận nói:
- Thông phán ngàn lần không được khinh địch, Phạm Ninh này nghe nói rất được Thiên tử coi trọng.
- Ta biết hắn được thiên tử coi trọng!
Dương Độ không kiên nhẫn cắt ngang lời gã:
- Ta rất hiểu lai lịch của hắn, thủ khoa tiến sĩ Đồng tử khoa, thiếu niên đắc chí, mở cửa biên giới hải ngoại, đón ý nói hùa Quan gia thành công vĩ đại, hắn sao có thể không được coi trọng, nhưng trên thực tế hắn làm được cái gì, ở Thái Học ngây người ba năm, trên danh nghĩa là đốc học, trên thực tế là tiếp tục đào tạo sâu, sau đó liền trực tiếp đi hải ngoại, về sau hồi triều làm Tả Gián Nghị Đại Phu mấy tháng, lại có đại tang về nhà gần ba năm, đây chính là kinh nghiệm lý lịch của hắn, đơn giản chính là có hậu trường hơi chút vững chắc một chút, có Hàn Kỳ ủng hộ hắn, nhưng hắn trên thực tế là một người tuổi hai mươi ba, không có kinh nghiệm tranh đấu nơi quan trường, không có kinh nghiệm thống trị địa phương, một mình nhậm chức, phủ Ứng Thiên cũng không có người của hắn, hắn lấy cái gì đấu với ta?
Lúc này, ngoài cửa có người báo cáo:
- Khởi bẩm Thông phán, kinh thành cấp báo!
Dương Độ ngẩn ra, lập tức nói:
- Để người truyền tin tiến vào!
Ngoài cửa có một người bước nhanh vào, Dương Độ lập tức nhận ra, người đến là tùy tùng tâm phúc của Cổ Xương Triều, người truyền tin thi lễ, đem thư đưa cho Dương Độ, lại nói:
- Tất cả lời nói đều trong thư, Cổ tướng công không có phân phó gì khác!
Dương Độ gật gật đầu, phân phó nói:
- Lấy hai mươi lượng bạc thưởng cho người truyền tin, dẫn người xuống nghỉ ngơi!
- Đa tạ Dương Thông phán!
Người truyền tin thi lễ, liền lui ra.
Dương Độ lúc này mới mở thư ra xem, nói với Vương Nhạc:
- Cổ tướng công nói, Phạm Ninh này chính là vì Cự Lộc Vương muốn cướp lấy quyền chủ đạo của phủ Ứng Thiên liền phái hắn đến, Cổ tướng công muốn ta áp chế Phạm Ninh này ở phủ Ứng Thiên, hoàn toàn khiến hắn mất hết quyền lực, không để cho hắn có bất kì cơ hội tranh đoạt quyền lực gì.
- Cho nên ti chức mới khuyên Thông phán không thể khinh thị hắn, Cự Lộc vương phái hắn đến, hắn tất nhiên là có chỗ hơn người.
Dương Độ cười lạnh một tiếng: