- Vậy không ngại cho hắn nếm mùi uy thế phủ đầu!
Trải qua hai ngày trên sông, đến sáng sớm ngày thứ ba, thuyền lớn đã chậm rãi cập bờ ở trên bến thuyền ngoài thành sông Biện, Phạm Ninh là lần đầu tiên đến huyện Tống Thành, cảm giác đầu tiên làsự phồn hoa nơi này không khác mấy so với Đông Kinh Biện Lương, ngoài thành hai bên đường các loại cửa hàng kề nhau, trên đường phố người đi đường như nước chảy, từng chiếc xe bò, xe lừa và xe cút kít chở hàng qua lại ngược xuôi.
Trên sông từng thuyền chở hàng tiếp nối nhau lui tới, không ngừng nghỉ, hai bên bờ sông đậu đầy thuyền.
Tên của bốn hộ vệ theo cạnh Phạm Ninh đều có điểm đặc sắc, tên là Chu Long, Chu Hổ, Chu Báo, Chu Ưng, đều hai mươi mấy tuổi, bộ dạng vai rộng eo thon, võ nghệ cao cường, từ nhỏ lớn lên ở trong Chu phủ, đối với Chu gia trung thành và tận tâm, bốn người này lúc trước đi theo Phạm Ninh thẩm vấn trà đồng Mã Ngư Nhi, bọn họ chính thức do Phạm Ninh quản lý, xem như nhận Phạm Ninh là chủ nhân.
Xe ngựa của Phạm Ninh cùng với ngựa phải hai ngày nữa mới có thể đưa đến phủ Ứng Thiên, bọn họ hiện tại chỉ có thể tạm thời thuê xe.
Phạm Ninh nói Chu Long một tiếng, không bao lâu, Chu Long thuê đến bốn chiếc xe bò, mọi người lên xe, bốn chiếc xe bò đi vào huyện thành.
Trong huyện thành cũng cực kỳ phồn hoa, trục nam bắc trung tâm là đường lớn Tống Châu, kéo dài trong vòng hơn mười dặm, đường phố rộng mở, hai bên đều là các cửa hàng lớn nối tiếp nhau, lúc này, Phạm Ninh bỗng nhiên nhìn thấy tổng điếm của Chu thị ở Tống Thành, hắn vội vàng kêu dừng xe bò, lấy ra nửa khối ngọc bội đưa cho A Nhã nói:
- Ngươi vào cửa hàng, xem xem bạc của ta đã giải đến chưa, khẩu lệnh là Nhân gia Thái Hồ.
A Nhã đáp một tiếng, mang theo một tiểu thị nữ vào cửa hàng phía trước, các nàng vào trong cửa hàng, chỉ trong chốc lát, đã thấy một nam tử trung niên trông dáng đại chưởng quỹ đưa các nàng đi ra, A Nhã lên xe bò nói:
- Tổng cộng là ba vạn lượng bạc, đã đến!
Phạm Ninh đương nhiên là suy tính mua nhà, nếu tòa nhà quan có thể làm cho mình vừa lòng đương nhiên là tốt nhất, nếu không hài lòng, vậy cũng chỉ có thể mua trước một tòa nhà khác, tương lai lại bán đi, lúc trước Phạm Ninh đã hỏi thăm qua, vốn dĩ nhà của chủ quan sẽ ở ngay sau phủ Ứng Thiên nhưng hiện tại Thông phán Dương Độ đang ở, nghe nói do là Tri phủ tiền nhiệm nhường lại.
Phạm Ninh hiện tại hoặc là ở tòa nhà quan nhỏ, hoặc là tự mình tìm phòng ở, đây dù sao cũng là khảo nghiệm đầu tiên hắn gặp phải.
Lúc này, Phạm Ninh thấy một khách điếm chiếm đất khá lớn, tên là 'Khách điếm Lương Châu", hắn lập tức nói:
- Ở lại khách điếm phía trước đi.
Bốn chiếc xe bò chậm rãi dừng lại phía trước khách điếm, chưởng quỹ vội vàng ra đón, niềm nở nói:
- Hoan nghênh khách quan ở trọ?
- Còn viện riêng không?
Phạm Ninh hỏi.
- Có! Tiểu điếm có bốn tòa viện, một lớn ba nhỏ, trước mắt chỉ có một tiểu viện có khách, ba viện kia đều trống không.
Phạm Ninh vui vẻ cười nói:
- Vậy tới cái viện lớn nhất!
Chưởng quỹ vội vàng sai bảo tiểu nhị tiến đến hỗ trợ mang hành lý, ông ta tự mình dẫn Phạm Ninh đi vào khách điếm.
- Tiểu điếm là một trong ba khách điếm lớn nhất huyện Tống Thành, tuy rằng không lớn bằng khách điếm Tống Châu, nhưng so với nó sạch sẽ, dịch vụ đầy đủ, bất cứ lúc nào cũng có nước ấm cung ứng, cung cấp đồ ăn cũng rất ngon giá rẻ.
Lúc này, Công Tôn Huyền Sách tiến lên thấp giọng nói với Phạm Ninh:
- Ti chức đề nghị tách ra ở, như vậy chúng tôi thuận tiện đi lại bên trong thành để tìm hiểu tình hình hơn.
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Vậy hai người các ngươi ở khách điếm Tống Châu, hai ngày sau đến bên này tập trung.
Công Tôn Huyền Sách và Trương Bác liền vội vàng rời đi, Phạm Ninh dẫn theo mọi người đi tới một gian độc viện lớn nhất, độc viện khá lớn, do sáu gian khách phòng tạo thành, trong viện còn có một cây đại thụ.
Chưởng quỹ giới thiệu:
- Đây là độc viện tốt nhất tiểu điếm, tiền thuê có hơi đắt một chút, một ngày phải năm trăm văn tiền, tiền cơm tính riêng.
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Không đắt lắm, viện như vậy ở kinh thành ít nhất phải hai quan tiền một ngày.
- Đương nhiên không thể so với kinh thành, kinh thành là cái giá đất gì chứ, chỗ chúng ta là địa phương nhỏ bé, khách quan là từ kinh thành đến ạ?
Phạm Ninh nhìn một vòng phòng ở, tương đối hài lòng, liền gật đầu nói:
- Quyết định ở viện này, cần chuẩn bị gì thì chuẩn bị một chút, chúng ta vào ở luôn.
Mọi người vội vàng mang hành lý tới sân, bọn họ chưa có ăn điểm tâm, đều cảm thấy đói bụng.
Phạm Ninh hỏi:
- Điểm tâm có không?
- Có! Điểm tâm vừa lấy ra khỏi lồng hấp, bánh bao thịt và cháo gạo, có thể ra chính sảnh ăn, cũng có thể để tiểu nhị đưa tới đây.
Phạm Ninh nói với bốn hộ vệ:
- Các ngươi ăn điểm tâm trước, sau khi xong Chu Long tới phủ nha trình thư.
Chưởng quỹ nghe nói bọn họ muốn đi phủ nha trình thư, không biết bọn họ là thân phận gì, ông ta do dự một chút nói:
- Nếu quan nhân là thân phận quan phủ, thì có thể ở quan dịch trạm, điều kiện không tệ, cũng không cần tiêu tiền.
- Không cần, ở luôn đây đi.
Phạm Ninh lấy ra mười lượng bạc đưa cho chưởng quỹ:
- Đây là tiền cọc thuê nhà, sau này sẽ tính toán sau.
Chưởng quỹ mừng rỡ, cầm bạc đi đăng ký.
Phạm Ninh để tiểu nhị mang điểm tâm tới, mọi người ngồi xuống ăn cơm.
Ăn xong, A Nhã dẫn theo vài thị nữ thu dọn hành lý, trà đồng Quý Ca Nhi thì lấy lò trà ra đun nước pha trà, Phạm Ninh thì ngồi trong phòng đọc sách.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, chỉ thấy Chu Long dẫn theo một quan viên vội vàng đi đến.
Quan viên tiến vào khom mình thi lễ nói với Phạm Ninh:
- Ti chức là Trương Tề chủ sự phủ Ứng Thiên, tham kiến Phạm Tri phủ!
Chủ sự phủ Ứng Thiên là tiểu quan bát phẩm, tương đương với Chánh văn phòng, Phạm Ninh bảo người đi quan nha trình thư, không ngờ chỉ có một quan bát phẩm đến, thật sự là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Trong lòng Phạm Ninh giận dữ, trên mặt lại không có bất kỳ biểu lộ gì, hắn khẽ cười nói:
- Ta lần đầu tiên tới phủ Ứng Thiên, đối với tình huống bên này không hiểu rõ lắm, về sau rất nhiều việc còn phải làm phiền Trương chủ sự.
- Chuyện này thật không có gì, chỉ có điều phủ quân đến phủ Ứng Thiên nhậm chức, hẳn là phải ở quan trạch, sao có thể ở lại khách điếm, quan trạch ti chức đã sớm chuẩn bị tốt, cái gì cũng đầy đủ, mời phủ quân dời bước đến ở.
- Vậy sao? Quan trạch nhanh như vậy đã chuẩn bị xong.
Phạm Ninh thản nhiên cười nói:
- Vậy thì đến đó xem!
Hắn cũng bảo A Nhã thu dọn hành lý, chính mình mang theo vài tên thị vệ đi ra, ngoài cửa có mười mấy thớt ngựa và một chiếc xe ngựa đang đậu sẵn.
Tuy rằng Dương Độ có ý phủ đầu ra oai với Phạm Ninh, nhưng là chủ sự phủ nha, Trương Tề lại một chút cũng không dám chậm trễ, y tuyệt đối không dám lấy mấy chiếc xe bò tới đón tiếp Tri huyện mới nhậm chức.
Phạm Ninh ngồi xe ngựa đi theo y tiến vào một tòa quan trạch, đây là một tòa quan trạch rộng ước chừng tám mẫu, còn mới khoảng sáu phần, niên đại đã khá lâu, áng chừng chí ít cũng hơn ba mươi năm.